PHẦN I
Tập 1: Lâm Phương Tố
Tập 1: Lâm Phương Tố
Trận chiến quy-ước giữa Pháp và Việt-Minh năm 1954 tại Điện-Biên-Phủ, khu vực lòng chảo cao-nguyên Bắc-phần ViệtNam, cách Hà-Nội khoảng hơn ba trăm cây số, nằm về phía Tây-Bắc nước Việtnam.
Sau khi Pháp thua trận vì bị đồng-minh “xúi dại, đem con bỏ chợ!” Đại-Tướng Delatter-de-Tassigni phải cuốn cờ rút lui về Pháp, trao lại quyền cai-trị cho chính-phủ quốc-trưởng Bảo-Đại (một công dân Pháp tên thật Vĩnh-Thụy, cháu sau cùng của vua Gia-Long (hoàng-tử Cảnh xưa), nhưng vua Bảo-đại bị áp-lực của cường-quốc ép phải phải chia nước Việt-Nam thành hai miền theo hiệp-định Geneve ngày 20 tháng Tư năm 1954, lấy sông Bến-Hải thuộc Vĩ-tuyến thứ 17 làm ranh giới hai miền Bắc-Nam, (nơi đó có một cây cầu nhỏ tên cầu Hiền-Lương bị rào lại, hai bên quân-đội ngày đêm canh gác, như bức tường Bá-Linh trước khi xụp-đổ 1989!)
Khi đó hàng triệu dân-chúng miền Bắc sợ-hãi những cảnh đấu-tố tàn-ác, phải bỏ tất cả tài-sản lại lũ-lượt bồng bế, cõng, đỡ, dìu giắt nhau di-cư vào miền Nam để sống dưới chế-độ Tự-do dân-chủ chính phủ tn-lập của Thủ-Tướng Ngô-Đình-Diệm lãnh đạo.
Ông bà Thịnh, một triệu-phú sống tại Hải-Phòng đành bỏ lại tài-sản đã tạo-dựng mấy chục năm bằng mồ hôi nước mắt, hối hả tìm đường lần mò tới chiếc tầu thủy Howard (HOW) của Mỹ đưa đồng-bào di-cư vào miền Nam cuối năm 1954, mang theo hai cô con gái và hai cậu con trai Hoài 17, và Tâm 15 tuổi vào Saigon tái lập nghiệp.
Tới Saigòn, ông bà Thịnh nhờ mang theo được mấy trăm ngàn, nên mua ngay một căn nhà tại đường Trần-Hưng-Đạo, mở tiệm xuất-nhập-cảng ở tầng dưới, còn gia-đình cư ngụ tầng trên.
Công-cuộc buôn bán tái lập may mắn càng ngày càng phát-đạt, gia-đình chẳng bao lâu đã tìm lại được nếp sống dư-gỉa hơn khi còn ở Hải-Phòng.
*
Hoài nộp đơn xin vào học lớp 12 trường trung-học Trần Lục, trong những ngày đi học bằng xe bus, Hoài thường thấy một nữ sinh “con gái miền Nam” rất đẹp, dáng cao cao khuôn mặt trái soan mịn-màng, mái tóc xõa xuống hai vai, những lọn tóc mây dài lơ-thơ buông phủ trên bộ ngực căng đầy rung-rinh dưới làn vảo áo dài mầu đen mỏng có áo lót trong, đôi môi được tô nhẹ dưới một lớp son hồng rất mỏng, nàng đẹp và quyến rũ vô cùng, rất nhiều nam sinh nhìn thấy nàng là trầm trồ khen ngợi vì thân hình qúa gợi tình của cô gái.
Hoài cũng mơ mộng, ước ao được quen biết nàng.
Sự mơ ước đó, bỗng một ngày thành sự thật mà Hoài không sao được, như một giấc mơ. Một hôm cô gái xuống bến xe bus tại chợ Bến Thành rồi chậm rãi bước ngang lên phiá Hoài nhìn chàng mỉm cười và bước qua con đường vào trong chợ Bến-Thành…
Hoài ngơ ngẩn trước ánh mắt cô gái … nhưng không dám
đi theo, khi về nhà suốt đêm nằm thao thức vương vấn
bóng hình người đẹp không quên!
Ngày hôm sau khi xuống xe bus nàng bước đi ngang bên
chàng và bỗng nghiêng đầu liếc chàng một cái, mỉm cười
rồi đi qua đường vào trong chợ Bến-Thành.
Do dự một lát, Hoài bước vội theo cô gái, thấy nàng đi vào
trong một sạp bán vải … Chàng vội đi lướt qua nhanh
nhưng không dám ngó nàng…
Hôm sau lại như vậy… Nhưng cô gái không bước qua
đường mà đi chậm lại ngang với Hoài, nhìn chàng mỉm
cười, Hoài nhìn cô gái trong lòng hồi hộp cất tiếng chào:
- Chị … Chị đi học về?
Cô gái dừng bước nhìn Hoài hai má nàng ửng hồng thiệt đẹp:
- Anh học trường nào vậy?
Trong giây phút bất ngờ và quá xúc động, Hoài mất bình tĩnh:
- Tôi… Tôi…
Chàng ngưng hẳn!
Cô gái sắp bật ra tiếng cười lớn, nhưng nàng ngưng lại kịp:
- Anh … Anh học trường nào vậy?
Hoài trấn tĩnh:
- À… Tôi … học Trần-Lục, còn …chị?...
Nàng nhìn Hoài ánh mắt trong như đáy hồ thu, giọng êm ái:
- Tố, Tố học trường Huỳnh-Thị-Ngà.
- À?…
Nàng hỏi:
- Anh ở đâu?
- Tôi ở Phú-Thọ…Còn chị?
- À… Tôi ghé sạp vải coi hàng cho má.
- À… Má chị bán hàng trong chợ Bến Thành?
- Ư… Má Tố bán vải.
- Ngày nào chị cũng ghé tiệm vải?
- Dạ! Coi giúp má…
Hai người vừa nói chuyện vừa bước qua đường.
Vào trong chợ, Hoài nói:
- Hân hạnh được biết chị… Bao giờ gặp…
Tố nhìn chàng, ánh mắt đầm ấm:
- Má hiền lắm, lại đây Tố giới thiệu má …
- Nhưng …
- Má hiền lắm, tới đây…
Hoài bước theo Tố tới sạp vải rồi đứng sơ-rơ không biết nói gì!…
Tố nhìn má líu-lo:
- Má ơi! Đây là Hoài học trường Trần-Lục … ghé thăm má…
Hoài cúi đầu nói nhỏ:
- Con chào bác…
Bà cụ vẻ mặt rất phúc-hậu, nhìn chàng:
- Cháu ghé chơi hả, đi học về chắc đói rồi, để bác mua bún
ăn nghe?
Chàng vội vàng:
- Thưa Bác con không đói.
- Ồ, bún ở đây ngon lắm, để bác mua cho…
Bà cụ rời sạp vải bước ra ngoài…
Tố nắm tay Hoài kéo vào phía sau sạp vải, chỉ chiếc ghế nói:
- Ngồi đi, má mua bún về cho anh ăn đó, ngon lắm…
Lưu-Nguyễn lạc vào cõi Thiên thai…Hoài chỉ biết nghe theo lời Tố…Nàng quá đẹp đã cướp mất hồn chàng!...
*
Lâm-Phương-Tố, tên đã đẹp mà người quá đẹp, rất sexy, những ngày mới gặp trên xe bus có khi chàng đã nghĩ sai về nàng: “Cô gái đó đẹp quá thật gợi tình … không hiểu “làm cái gì?” mà gợi tình quá?!”…
*
Sau khi quen biết và trong thời-gian yêu nhau, chàng mới rõ “Tố là con một, nhà giầu nên trang-điểm đẹp, học trường tư…” Chàng rất hân-hoan sung sướng có người yêu đẹp sexy Lâm-Phương-Tố quyến-rũ mê hồn trong cuộc đời mình… Ngày tháng trôi trong tình yêu-thương thơ mộng, đằm-thắm thiết tha …
*
Thi đậu Tú-tài xong, Hoài và Tố thi vào trường Đại-học Hành-Chánh Tài-Chánh, Sau khi tốt-nghiệp ra trường hai người đã xin cha mẹ cho làm đám cưới, thật là một cặp vợ chồng trai tài gái sắc, con nhà giầu học giỏi, bạn bè họ hàng hết lời khen ngợi. Cha Lâm-Phương-Tố là một nhà kinh-doanh lớn quen biết nhiều nên đã xin cho hai vợ chồng Hoài-Tố cùng làm cho sở Kinh-tế Tài-Chánh, Hoài làm phụ-tá Trưởng phòng Hành-Chánh còn Tố làm chủ-sự phòng Tài-chánh, thật là chức vụ cao, hai vợ chồng cùng đi cùng về, ngày tháng âu-yếm hạnh-phúc bên nhau, Hoài đẹp trai hiền lành yêu vợ, Tố dịu-dàng chiều chuộng Hoài hết mức, cuộc sống vợ chồng như lửa rực sóng dâng, như biển khơi trào dậy những cơn sóng dục-tình rạo-rực đê mê, thân hình nẩy lửa sexy tràn đầy của Tố đã mang lại cho Hoài những cơn chất ngất đam mê đắm chìm trong vòng tay tột cùng ân-ái bên nhau, chứa chan hạnh-phúc tuyệt-vời…
*
Hai năm trôi qua trong tình nồng say đắm-đuối bên nhau, nhưng bỗng Hoài nhận được giấy bị động-viên vào trường sĩ-quan Trừ-Bị Thủ-Đức, quá buồn, nhưng Hoài vẫn phải chấp-nhận nhập ngũ!
Ngày Tố đưa chồng đi trình-diện thật là một ngày buồn không ai muốn rời tay ai, lưu-luyến luyến-lưu mãi rồi Hoài cũng phải “khăn gói” bước vào cổng trường, Tố buồn bã bâng-khuâng nhìn theo tới khi chồng khuất bóng, lòng buồn man mác đành lên xe trở về nhà!
*
Hoài vào trường lãnh quân-trang, ba-lô, cắt tóc, chích thuốc TBA chống sốt rét sau này, rồi được sắp đặt vào trong hàng ngũ đại đội, cùng các tân sinh-viên sĩ-quan khác học-tập giai-đoạn đầu 4 tuần-lễ nắng cháy da người! Trong long nặng mang nỗi sầu xa … vợ nhớ thương không nguôi!...
*
Xa nhau rồi, ngày đêm hai vợ chồng thao-thức thương nhớ nhau không nguôi, thư từ mỗi ngày một lá cho nhau, những lời yêu-thương thắm thiết nồng-nàn, âu yếm nhớ mong chất chứa tràn đầy.
*
Những ngày thứ bảy và chủ-nhật cuối tuần Tố đều mua sẵn bánh ngọt, cam táo, giò chả, thịt duốc, pho-mai là những thứ Hoài rất thích ăn khi còn ở nhà, sang sớm nàng mau mau lái xe mang đến khu tiếp-tân cho Hoài, hai vợ-chồng kéo nhau ra ngồi trên những chiếc ghế bên ngoài khu tiếp-tân, phía trước, bên hông trường Thủ Đức, Tố mở gói thức ăn tiếp cho Hoài, hai vợ-chồng vừa ăn-uống vừa chuyện-trò vui vẻ ân-cần âu-yếm cho bõ những ngày xa nhau thương-nhớ ngập lòng.
Sau khi Pháp thua trận vì bị đồng-minh “xúi dại, đem con bỏ chợ!” Đại-Tướng Delatter-de-Tassigni phải cuốn cờ rút lui về Pháp, trao lại quyền cai-trị cho chính-phủ quốc-trưởng Bảo-Đại (một công dân Pháp tên thật Vĩnh-Thụy, cháu sau cùng của vua Gia-Long (hoàng-tử Cảnh xưa), nhưng vua Bảo-đại bị áp-lực của cường-quốc ép phải phải chia nước Việt-Nam thành hai miền theo hiệp-định Geneve ngày 20 tháng Tư năm 1954, lấy sông Bến-Hải thuộc Vĩ-tuyến thứ 17 làm ranh giới hai miền Bắc-Nam, (nơi đó có một cây cầu nhỏ tên cầu Hiền-Lương bị rào lại, hai bên quân-đội ngày đêm canh gác, như bức tường Bá-Linh trước khi xụp-đổ 1989!)
Khi đó hàng triệu dân-chúng miền Bắc sợ-hãi những cảnh đấu-tố tàn-ác, phải bỏ tất cả tài-sản lại lũ-lượt bồng bế, cõng, đỡ, dìu giắt nhau di-cư vào miền Nam để sống dưới chế-độ Tự-do dân-chủ chính phủ tn-lập của Thủ-Tướng Ngô-Đình-Diệm lãnh đạo.
Ông bà Thịnh, một triệu-phú sống tại Hải-Phòng đành bỏ lại tài-sản đã tạo-dựng mấy chục năm bằng mồ hôi nước mắt, hối hả tìm đường lần mò tới chiếc tầu thủy Howard (HOW) của Mỹ đưa đồng-bào di-cư vào miền Nam cuối năm 1954, mang theo hai cô con gái và hai cậu con trai Hoài 17, và Tâm 15 tuổi vào Saigon tái lập nghiệp.
Tới Saigòn, ông bà Thịnh nhờ mang theo được mấy trăm ngàn, nên mua ngay một căn nhà tại đường Trần-Hưng-Đạo, mở tiệm xuất-nhập-cảng ở tầng dưới, còn gia-đình cư ngụ tầng trên.
Công-cuộc buôn bán tái lập may mắn càng ngày càng phát-đạt, gia-đình chẳng bao lâu đã tìm lại được nếp sống dư-gỉa hơn khi còn ở Hải-Phòng.
*
Hoài nộp đơn xin vào học lớp 12 trường trung-học Trần Lục, trong những ngày đi học bằng xe bus, Hoài thường thấy một nữ sinh “con gái miền Nam” rất đẹp, dáng cao cao khuôn mặt trái soan mịn-màng, mái tóc xõa xuống hai vai, những lọn tóc mây dài lơ-thơ buông phủ trên bộ ngực căng đầy rung-rinh dưới làn vảo áo dài mầu đen mỏng có áo lót trong, đôi môi được tô nhẹ dưới một lớp son hồng rất mỏng, nàng đẹp và quyến rũ vô cùng, rất nhiều nam sinh nhìn thấy nàng là trầm trồ khen ngợi vì thân hình qúa gợi tình của cô gái.
Hoài cũng mơ mộng, ước ao được quen biết nàng.
Sự mơ ước đó, bỗng một ngày thành sự thật mà Hoài không sao được, như một giấc mơ. Một hôm cô gái xuống bến xe bus tại chợ Bến Thành rồi chậm rãi bước ngang lên phiá Hoài nhìn chàng mỉm cười và bước qua con đường vào trong chợ Bến-Thành…
Hoài ngơ ngẩn trước ánh mắt cô gái … nhưng không dám
đi theo, khi về nhà suốt đêm nằm thao thức vương vấn
bóng hình người đẹp không quên!
Ngày hôm sau khi xuống xe bus nàng bước đi ngang bên
chàng và bỗng nghiêng đầu liếc chàng một cái, mỉm cười
rồi đi qua đường vào trong chợ Bến-Thành.
Do dự một lát, Hoài bước vội theo cô gái, thấy nàng đi vào
trong một sạp bán vải … Chàng vội đi lướt qua nhanh
nhưng không dám ngó nàng…
Hôm sau lại như vậy… Nhưng cô gái không bước qua
đường mà đi chậm lại ngang với Hoài, nhìn chàng mỉm
cười, Hoài nhìn cô gái trong lòng hồi hộp cất tiếng chào:
- Chị … Chị đi học về?
Cô gái dừng bước nhìn Hoài hai má nàng ửng hồng thiệt đẹp:
- Anh học trường nào vậy?
Trong giây phút bất ngờ và quá xúc động, Hoài mất bình tĩnh:
- Tôi… Tôi…
Chàng ngưng hẳn!
Cô gái sắp bật ra tiếng cười lớn, nhưng nàng ngưng lại kịp:
- Anh … Anh học trường nào vậy?
Hoài trấn tĩnh:
- À… Tôi … học Trần-Lục, còn …chị?...
Nàng nhìn Hoài ánh mắt trong như đáy hồ thu, giọng êm ái:
- Tố, Tố học trường Huỳnh-Thị-Ngà.
- À?…
Nàng hỏi:
- Anh ở đâu?
- Tôi ở Phú-Thọ…Còn chị?
- À… Tôi ghé sạp vải coi hàng cho má.
- À… Má chị bán hàng trong chợ Bến Thành?
- Ư… Má Tố bán vải.
- Ngày nào chị cũng ghé tiệm vải?
- Dạ! Coi giúp má…
Hai người vừa nói chuyện vừa bước qua đường.
Vào trong chợ, Hoài nói:
- Hân hạnh được biết chị… Bao giờ gặp…
Tố nhìn chàng, ánh mắt đầm ấm:
- Má hiền lắm, lại đây Tố giới thiệu má …
- Nhưng …
- Má hiền lắm, tới đây…
Hoài bước theo Tố tới sạp vải rồi đứng sơ-rơ không biết nói gì!…
Tố nhìn má líu-lo:
- Má ơi! Đây là Hoài học trường Trần-Lục … ghé thăm má…
Hoài cúi đầu nói nhỏ:
- Con chào bác…
Bà cụ vẻ mặt rất phúc-hậu, nhìn chàng:
- Cháu ghé chơi hả, đi học về chắc đói rồi, để bác mua bún
ăn nghe?
Chàng vội vàng:
- Thưa Bác con không đói.
- Ồ, bún ở đây ngon lắm, để bác mua cho…
Bà cụ rời sạp vải bước ra ngoài…
Tố nắm tay Hoài kéo vào phía sau sạp vải, chỉ chiếc ghế nói:
- Ngồi đi, má mua bún về cho anh ăn đó, ngon lắm…
Lưu-Nguyễn lạc vào cõi Thiên thai…Hoài chỉ biết nghe theo lời Tố…Nàng quá đẹp đã cướp mất hồn chàng!...
*
Lâm-Phương-Tố, tên đã đẹp mà người quá đẹp, rất sexy, những ngày mới gặp trên xe bus có khi chàng đã nghĩ sai về nàng: “Cô gái đó đẹp quá thật gợi tình … không hiểu “làm cái gì?” mà gợi tình quá?!”…
*
Sau khi quen biết và trong thời-gian yêu nhau, chàng mới rõ “Tố là con một, nhà giầu nên trang-điểm đẹp, học trường tư…” Chàng rất hân-hoan sung sướng có người yêu đẹp sexy Lâm-Phương-Tố quyến-rũ mê hồn trong cuộc đời mình… Ngày tháng trôi trong tình yêu-thương thơ mộng, đằm-thắm thiết tha …
*
Thi đậu Tú-tài xong, Hoài và Tố thi vào trường Đại-học Hành-Chánh Tài-Chánh, Sau khi tốt-nghiệp ra trường hai người đã xin cha mẹ cho làm đám cưới, thật là một cặp vợ chồng trai tài gái sắc, con nhà giầu học giỏi, bạn bè họ hàng hết lời khen ngợi. Cha Lâm-Phương-Tố là một nhà kinh-doanh lớn quen biết nhiều nên đã xin cho hai vợ chồng Hoài-Tố cùng làm cho sở Kinh-tế Tài-Chánh, Hoài làm phụ-tá Trưởng phòng Hành-Chánh còn Tố làm chủ-sự phòng Tài-chánh, thật là chức vụ cao, hai vợ chồng cùng đi cùng về, ngày tháng âu-yếm hạnh-phúc bên nhau, Hoài đẹp trai hiền lành yêu vợ, Tố dịu-dàng chiều chuộng Hoài hết mức, cuộc sống vợ chồng như lửa rực sóng dâng, như biển khơi trào dậy những cơn sóng dục-tình rạo-rực đê mê, thân hình nẩy lửa sexy tràn đầy của Tố đã mang lại cho Hoài những cơn chất ngất đam mê đắm chìm trong vòng tay tột cùng ân-ái bên nhau, chứa chan hạnh-phúc tuyệt-vời…
*
Hai năm trôi qua trong tình nồng say đắm-đuối bên nhau, nhưng bỗng Hoài nhận được giấy bị động-viên vào trường sĩ-quan Trừ-Bị Thủ-Đức, quá buồn, nhưng Hoài vẫn phải chấp-nhận nhập ngũ!
Ngày Tố đưa chồng đi trình-diện thật là một ngày buồn không ai muốn rời tay ai, lưu-luyến luyến-lưu mãi rồi Hoài cũng phải “khăn gói” bước vào cổng trường, Tố buồn bã bâng-khuâng nhìn theo tới khi chồng khuất bóng, lòng buồn man mác đành lên xe trở về nhà!
*
Hoài vào trường lãnh quân-trang, ba-lô, cắt tóc, chích thuốc TBA chống sốt rét sau này, rồi được sắp đặt vào trong hàng ngũ đại đội, cùng các tân sinh-viên sĩ-quan khác học-tập giai-đoạn đầu 4 tuần-lễ nắng cháy da người! Trong long nặng mang nỗi sầu xa … vợ nhớ thương không nguôi!...
*
Xa nhau rồi, ngày đêm hai vợ chồng thao-thức thương nhớ nhau không nguôi, thư từ mỗi ngày một lá cho nhau, những lời yêu-thương thắm thiết nồng-nàn, âu yếm nhớ mong chất chứa tràn đầy.
*
Những ngày thứ bảy và chủ-nhật cuối tuần Tố đều mua sẵn bánh ngọt, cam táo, giò chả, thịt duốc, pho-mai là những thứ Hoài rất thích ăn khi còn ở nhà, sang sớm nàng mau mau lái xe mang đến khu tiếp-tân cho Hoài, hai vợ-chồng kéo nhau ra ngồi trên những chiếc ghế bên ngoài khu tiếp-tân, phía trước, bên hông trường Thủ Đức, Tố mở gói thức ăn tiếp cho Hoài, hai vợ-chồng vừa ăn-uống vừa chuyện-trò vui vẻ ân-cần âu-yếm cho bõ những ngày xa nhau thương-nhớ ngập lòng.
ACHECKERVIET.COM là tên miền phụ khi checkerviet không truy cập được.










