Thôi bỏ qua mấy cái liên tưởng trên, trờ về cái thời điểm ấy. Hôm nay là ngày học cuối cùng trong tuần, học môn hoá của cô Thanh ở nhà tôi. Tôi mong cái ngày hôm nay quá đi mất. Chẳng phải tốt đẹp gì, mà tại vì học xong bữa nay là cuối tuần bọn tôi được một buổi party hoàn tráng mừng sinh nhật thằng ẹo.
Bọn tôi dự định hôm nay sẽ mời cô đi chung luôn cho vui. Với lại có cô đi chung ba mẹ tôi cũng dễ hơn, cũng đỡ phải dặn dò đủ chuyện làm tôi nhức đầu.
Hôm nay tôi nhắn tin cho em chút ngủ ngon, không nói chuyện gì nhiều vì có lẽ bao nhiêu lời mật ngọt đã nói hết rồi. Nói vài câu qua loa thì tôi cũng đi ngủ. Chứ nói hoài lỡ mà nói hớ cái gì chắc có nước mà tôi tự tử với em, em ghen quá mà. Tôi rút kinh nghiệm từ sau cái lần đó, ăn nói cẩn thận, hành động từ tốn. Có lẽ cái phong cách của tôi bây giờ một phần hình thành cũng do quá trình quen với em.
Thế rồi cái ngày học đó cũng đến. Tôi vẫn thức sớm như mọi khi để dọn dẹp bàn ghế, treo bảng, lấy phấn để chuẩn bị cho ngày học mới. Đến lúc này thì ba mẹ đã không còn bất ngờ với việc làm của tôi nữa rồi. Thay cái vẻ bất ngờ là một sự hài lòng về đứa con trai duy nhất của mình. Dọn dẹp xong, tôi tắm rửa, tranh thủ ăn sáng rồi ngồi trước cửa mà hóng. Xa xa đã thấy bóng cô đi tới. Hôm nay cô mặc một bộ quần áo bộ thun bó sát, nhìn cái tướng mảnh khảnh, nhỏ bé của cô mà đáng yêu vô cùng. Không hiểu sao hôm nay tôi lại thấy cô đáng yêu như vậy. Có lẽ chắc con người đang hạnh phúc thì nhìn cái gì cũng đáng yêu. Tôi chạy ra mở cổng cho cô, cô chỉ cười rồi bước vào, làm tôi cũng hơi bất ngờ. Thường ngày là buông lời trêu chọc rồi, nhưng sao hôm nay có vẻ lạnh lùng vậy. Nhưng mà thôi tôi chẳng quan tâm vì cái người tôi chờ đợi đã chạy tới kia rồi. Từ xa thấy tôi em đã nở 1 nụ cười tươi như nắng sớm. Ôi cái miệng sao mà đáng yêu thế, cái má ửng hồng lên trong mà muốn cắn. Tôi cũng khẽ cười với em. Tới cái lúc này thì tôi và em cũng không còn giữ cái ý tứ như lúc mới quen nữa. Vì bây giờ cai cũng biết chúng tôi quen nhau hết rồi, cần gì phải giữ. Nhưng tôi và em cũng không có quá lố trước đám đông.
Tôi vịn chiếc xe, em bước xuống. Tôi dắt xe em vào nhà dựng đó rồi cùng em ngồi vào bàn với cô. Cô thì đang loay hoay xoạng cái đống tài liệu gì đó. Nhìn thấy tôi và em ngồi xuống thì cô cũng chỉ ngước lên cười 1 cái rồi cuối mặt xuống.
- Hihi, Kim với cô ăn gì chưa để em mua cho ăn – tôi nói lớn để xua đi cái không khí im lặng
- Thôi, ăn rồi, mau cho cô đi - em nói
- Thôi cô cũng ăn rồi... – cô nói nhỏ
Không biết sao lâu lâu muốn làm người tốt cũng khó quá, đang bâng quơ suy nghĩ thì
- Mua cho tụi em ăn với anh Huy
Cái giọng ẻo lả vang lên, thì ra là tụi nó với cái thằng ẹo vô tới. Chắc là nghe tôi hỏi cô và em nên mới nói như vậy. Tôi cung chỉ nhìn nó cười rồi nói
- Hai người này ăn hết rồi, mà ngoài chợ có bán lá sâm, ăn không - tôi hỏi
Cô và em chưa kịp nói gì thì cái bọn mới vô đã nhao lên
- Ăn ! ăn ! ăn... – nó la lên
Tôi nhìn em, em nhìn cô, cô nhìn tôi, lắc đầu cười khì
- Vậy 6 ly lá sâm nhé - tôi nói đoạn rồi chạy thẳng ra chợ mua một bịch lớn lá sâm về, trút vô 6 cái ly cho mọi người cùng ăn.
Cai tiết học của tôi là thế đấy, học thì ít mà chơi với ăn uống thì nhiều. Chưa kể đến cái thằng ẹo. Chỉ cần dò đúng cái tần số của nó là y như rằng nó biến thành cái đài phát thanh di dộng, bất kể chuyện Tây, Tàu, chó, gà, đánh ghen, giết người nó đều đem ra mà thời sự hết. Tôi cũng nể nó thiệt chứ. Không hiểu sao mà thông tin ở đâu nó có nhiều thật, tôi ở gần chợ mà còn không biết gì. Còn nó thì ba hoa đủ điều. Nhièu lúc muốn vào học mà nó cứ nói, cô chỉ còn cách cười trừ rồi cho nó nói chứ chẳng biết sao mà cho nó ngưng lại. Chắc cũng nhờ cái mồm của nó mà cả cái trường biết tôi và em quen nhau. Hôm nay cho nó ăn lá sâm mát lạnh miệng rồi nen nó cũng đỡ ba hoa. Tiết học bắt đầu vào kéo dài với hàng loạt bài tập hữu cơ oái oăm, nhức cả đầu. Tôi chỉ thích ba cái vô vơ thôi chứ hữu cơ thì không ưa. Chỉ mấy cái công thức thôi đã muốn loạn con mắt. Tôi lếch cái xác, cố gắng sốgn qua 3 tiếng đồng hồ dài đăng đẳng này.
- A.............. – đột nhiên cái thằng ẹo la lên làm hết cả hồn
- Gì vậy má ! – em lên tiếng
- Mai sinh nhật tao, rủ cô đi bây – nó lên tiếng
- ờ hén, cô ơi, mai đi chơi với tụi em nha cô – tụi nó nhao nhao lên
- đi đi cô
bất giác cô nhìn sang tôi, tôi khẽ bắt gặp cái ánh mắt ấy. Sao cô lại nhìn tôi, tôi đâu có liên quan gì đến cái quyết định của cô đâu. Rồi cô khẽ chuyển ánh mắt sang hướng khác
- hi, cô không biết nữa, để xem có rãnh không – cô ậm ừ
- đi đi mà cô, đi cho vui, nay là ngày học hè cuối cùng rồi....
Sao một hồi ỷ oi cũng bọn nó thì cô cũng đã xiêu lòng, cô khẽ gật đầu, mỉm cười ừ một tiếng rối cũng cái ánh mắt nhìn tôi. Tôi cũng chẳng biét gì, chỉ mỉm cười với cô tỏ vẻ vui mừng. Rồi cô cũng quay sang chỗ khác.
- Vậy là cô đi nhé... yeahhhhhh... tối nay ráng qua cái môn lý nữa là xong luôn..haha - tiếng thằng ẹo
- Ê ! lý gì mày - tôi hỏi
- Thì tối nay buổi đầu học lý đó - nó đáp tỉnh bơ
Thôi chết, quên cmn hôm nay học buổi lý tiên nhà thằng Hoàng, mà không ngờ cái thằng ẹo này cũng học chung nữa chứ. Đúng là đi đâu cũng có nó. Nghĩ vậy thôi chứ cũng ráng, học xong buổi nay là mai được xoã rồi, chơi cho đã.Cuối cùng thì cũng xong cái ngày học hoá. Mệt lừ người. Cô hôm nay nhanh chóng dọn dẹp rồi ra về, bọn kia cũng về. Chỉ còn tôi và em ở lại. Chỉ là ở lại dọn dẹp thôi nha các bác,không có gì đâu, khỏi hóng. Nay mệt lắm rồi với lại chút nữa còn đi học nên tôi hơi gấp. Đợi mấy đứa kia khuất dạng tôi mới thò tay, ngắt cái má em một cái
- Nhìn mặt thấy cưng quá à – tôi cười
- Hihi, kệ em – em nũng niu, đấm vào ngực tôi
- Hihi, mai là vui lắm há em
- Ai biết vui không..haha
Tôi chồm người qua hôn nhẹ lên má em một cái khiến cho em ửng hồng hai má. Đột nhiên tôi cảm thấy có ai đó nhìn tôi. Quay ra cửa thấy cô đã đứng trân trân ở đó nhìn vô. Tôi và em liền tách xa nhau ra, cô cũng nói lí nhí như không có gì
- Kim qua nhà cô chút nha - cô nói vọng vào rồi quay nhanh người lại mà đi một mạch về nhà
Tôi và em nhìn nhau cười khẽ
- Anh kỳ quá nha, cô thấy rồi đó, ngại lắm
- Hihi, có gì đâu, vợ chồng hun nhau đâu có gì
- Ai vợ chồng với anh, xí
Tôi giưỡn với em chút thì cũng kêu em về. Tôi nhanh chóng tắm rửa, thay quần áo rồi ăn cơm. Loay hoay chút cũng đã hơn 6h tối. Tôi chạy xe thật nhanh xuống nhà thằg Hoàng để học Lý.
Chạy một mạch xuống nhà nó. Ôi đệch mợ, cái gì thế này, sao mà đông quá trời vậy. Hơn hai chục đứa dồn vô cái nhóm này, sao mà học hành được. Học ở nhà tôi có 5 đứa mà còn thở không nổi, ở đây hơn hai chục mạng. Có mà chết ngợp. Chưa hết choáng váng thì trong cái bàn phía trong thằng ẹo đã ngồi đó sẵn, tám chuyện với mấy đứa con gái. Nó thấy tôi đến thì nhe răng ra cười, giơ hai ngón tay lên hình chữ V. Thấy nó là tôi muốn xỉu rồi. Nhìn vào trong thì có một cái bàn dài ở giữa. Tụi nói ngồi xung quanh cái bàn, sách vở vứt lung tung trên mặt bàn. Trên cây cột là cái bẳng đen treo lủng lẳng. Bên ngoài cửa là cái bàn tròn bằng thiếc sáng bóng, có vài đứa ngồi xung quanh nên vẫn còn chỗ trống. Có lẽ bọn nó dồn vô trong nhà để dễ nhìn thấy cái bảng và để... tám chung dễ hơn. Mà bên trong công nhận nóng nực kinh. Cái tháng hè này mà gom lại 1 đống thế kia có mà chết nóng. Tôi lặng lẽ ngồi ở ngoài cái bàn thiếc với mấy thằng con trai. Bỏ cái cuốn lý cái bộp xuống bàn. Ngồi lắng nghe mấy cái lời bà cô căn dặn. Cũng cầu mong hôm nay chỉ căn dặn thôi chứ đừng có dạy đõ gì hết, mệt lừ người rồi. Đang lắng nghe thì có cái gì đó đụng mạnh vào lưng tôi khiến tôi nhào đầu xuống mặt bàn. Định đứng lên nói tiếng Đan Mạch rồi, nhưng quay lại thig cái người đó là Trang – Thiên Trang, người ở phía trên nhà tôi. Chắc em gấp quá nên mới chạy hớt hơ hớt hải như vậy. Em chạy va vào tôi cũng chẳng nói gì, chạy vào trong nhà luôn. Vừa qua cánh cửa thì em khựng lại, bởi vì trong đó đã full slot hết ghế rồi. E, quay ra, ngồi cái phịch xuống đối diện tôi, mồ hôi nhễ nhãi...
- Hihi, cho Trang xin lỗi nha, gấp quá nên lỡ tông vô Huy – em lí nhí
- Hi, có sao đâu, sao mà gấp gáp vậy – nói không sao với gái thôi, chứ con trai chắc tôi cho 1 đạp rồi
- Hihi, tại Trang đi trễ nè, sợ không biết thông báo nên gấp
- ủa ! vậy là hôm nay thông báo không có học à
- ừ, buổi đầu mà..
Tôi như mở cờ trong bụng. Thế là hôm nay khỏi học rồi. Sướng ghê. Về nhà ngủ sớm, mai đi chơi với em yêu. Nghĩ trong lòng như thế tôi ngước lên nhìn Trang đang ngồi đối diện tôi. Trong em hôm nay sao mà hấp dẫn quá.. Không giống như trong lớp, em hôm nay xoã tóc dài, cái mái bên trên được em kẹp ngược lên trên để lộ ra cái trán tròn căng. Em có đôi mắt đẹp quá. Mắt em to tròn, long lanh đen láy. Cặp chân mày rậm đen được tỉa nhọn vút phía ngọn. Hai đôi má ửng hồng lên vì mệt. Nhất là em có một đôi môi mỏng tựa nhưu tường vy cánh mỏng. Nhìn em có nét giống Tăng Thanh Hà lắm. ( cái này là tôi nói thật 100%. Khi đó tôi đưa hình TTH cho mẹ tôi xem, tại tôi là fan cô này, thì mẹ tôi phán cho một câu. Bộ mày yêu con Trang sao mà lưu hình nó vậy). Em rất giống thần tượng của tôi. Nên ngay từ lúc đầu tôi cũng có chút cảm tình với Trang.
- Nhìn gì mà dữ vậy, mặt Trang dính gì à – em hỏi làm tôi giật mình. Hoá ra nãy giờ tôi ngẫn người mà nhìn em. Cũng đúng thôi. đúng là con gái mau trổ mã. Mới xa có 3 tháng hè mà không ngờ cái đưa ốm nhom, đen nhẽm lại trở nên xinh tươi như vậy. Tôi cũng không ngờ em có 1 cuộc lột xác thần kỳ đến vậy
- ờ... ờ.. đâu có, đang nhìn vô hư vô suy nghĩ - tôi chống chế
- hihi, nhớ cô nào mà ngẫn người ra vậy – em hỏi
- hihi.. đâuuu... có... - tôi nhục muốn độn thổ
Thế rồi cũng tan học. Bọn nó ùa ra về trước. Cái bọn này rỏ hay. Đi vô thì ùa vô giành chỗ tốt, còn về thì cũng ùa về như ong vỡ tổ. Tôi đứng đó lắc đầu ngao ngán. Nhìn sang bên, Trang cũng đứng cạnh tôi, Một mùi hương lan tỏ từ tóc của em sang bên tôi làm cho tôi say mê. Cái cảm giác này sao mà.... tôi vội đập tan cái suy nghĩ đó. Tôi có Kim, đã có em rồi, không cần ai khác nữa.
- Thôi mình về đi Trang
- Hii, ừ, về Huy
Em chạy xe đạp điện phía sau pha đèn cho tôi chạy phía trước. Cái đường dẫn vô nhà thằng Hoàng đúng là ghê sợ. Không phải ma quỷ gì. Mà cái đường này nói đúng hơn là cái bờ mẫu của ruộng. Nó kéo dài băng qua 1 cái ruộng lớn. Cái đường được lót đan bề ngang có khoảng 1m. Hai bên toàn là ruộng lúa. Chạy mà không để ý là lau xuống ruộng cạp sình mà ăn ngay. Lòn lách chút thì tôi và Trang cũng qua được cái đám ruộng đó ra tới đường lớn. Tôi và em cũng chạy chung với nhau về tới nhà tôi rồi em mới chạy nhanh về nhà em (vì em về ngang nhà tôi) một cảm giác vui vui nơi con tim của tôi. Học ở trên thì về với em Kim, học ở dưới thì về với em Trang. Lúc nào cũng có gái kề bên thì còn gì vui bằng. Mỉm cười chạy vô nhà tắm lại rồi nhắn tin chúc em Kim ngủ ngon và leo lên giường ngủ. Một ngày tươi sáng đang đợi tôi sau giấc ngủ này. Ngày mai tôi sẽ có cái ngày hạnh phúc với đám bạn và em. Đột nhiên bên ngoài trời đổ mưa ầm ầm, có cái gì đó làm tôi nghẹn tim, một linh cảm xấu, một cái gì đó làm tôi lo sợ vào ngày mai.....
Sau một đêm mưa gió tầm tã như trút hết nước trên bầu trời xuống, sáng hôm nay thạt là một buổi sáng đẹp, thoải mái, tràn đầy hạnh phúc. Từng tia nắng vàng óng khẽ mơn man chiếu xuống làm rực lên sắc đỏ của những bông hoa trên cái hàng rào dâm bụt nhà bên cạnh. Gió khẽ đan vào những tàu dừa tạo nên cái âm thanh xào xạc, quen thuộc của cái vùng quê này. Tôi choàng tỉnh dậy sau một giấc ngủ ngon. Tỉnh dậy với cái tâm hồn được thoả mãn thật là vui sướng, tôi đã có em và hôm nay sẽ được đi chơi với em, mặt khác, có lẽ tôi đã có chút gió mới ở cái ngày học lý, một cảm nhận của tôi về làn gió mới đây, làn gió mang tên Trang.
(để không bị nhầm lẫn. Khi gọi Kim tôi sẽ gọi là Em, còn khi gọi Trang tôi sẽ gọi là Nhỏ nhá mọi người.)
Đã quen em lâu rồi nhưng sao cái cảm giác hôm nay nó trổi dậy trong tôi giống như là cái ngày đầu tiên hẹn hò với em vậy. Tôi ngồi như không yên, đầu óc lơ đãng, tay chân quơ quào không làm chuỵen gì mà gọn gàng được. Bây giơ là 7h sáng, còn 2 tiếng nữa thì bữa tiệc mới diễn ra. Chỉ có hai tiếng thôi mà sao giống như 2 thế kỷ vậy, cái kim đồng hồ quái quỉ cứ nặng nhọc mà quay như chẳng muốn vận động. Tôi nôn nóng như muốn phát điên, muốn đi ngay bây giờ, muốn làm cái gì đó để giết thời gian chứ ngồi đây chút nữa chắc lên máu mà chết.
Đột nhiên tôi nhớ đến một người. Đó là cô. Phải rồi, hôm nay cô cũng đi chung với mình mà. Tôi nhanh chóng thay đồ, mặc cái áo thun và cái quần jean vào. Lâu rồi cũng chưa qua nhà cô. Hôm nay sẵn việc qua nhà cô chơi luôn. Nhanh chóng chạy một mạch qua nhà cô. Nhà tôi và cô cũng gần nên đi bộ chừng 5p là tới. Tiếng chó sủa inh ỏi một góc vườn, căn nhà nhỏ của cô đã hiện ra trước mắt. Mấy con chó mắc dịch này bày đặt sủa hùa. Quen mặt tôi từ lâu mà còn bày đặt sủa bậy bạ. Tôi cũng chẳng thèm la, bước vào bên trong cất tiếng gọi
- Cô......ơiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiii
Thì một người đàn bà bước ra, là mẹ cô. Tôi chào bà rồi hỏi
- Dạ cho con hỏi có chị Thanh ở nhà không vậy cô
- Nó đi chợ rồi con ơi, không ấy con chạy qua chợ xem coi có nó không
- Dạ, con thưa cô con đi
Nói đoạn tôi chạy ngược ra chạy lên chợ. Ở cái khu tôi sống có một cái chợ quê để bà con buôn bán vào buổi sáng, chợ được dựng trên 1 khu đất rộng, giáp con sông để thuận tiện chco việc buôn bán sông nước. Nhà tôi bên ngoài đầu đường. Còn nhà cô thì phải đi qua cái chợ ấy, đi len lõi qua mấy rặng dừa thì mới tới nhà cô. Tôi thấy cũng mắc cười. Khu của tôi sống vừa có chợ, vừa có vườn. Ngoài chợ thì tấo nập thế đấy, nhưng vừa qua khỏi cái chợ là một sự tĩnh lặng của làng quê. Đâu đó chỉ nghe xào xạc tiếng lá dừa va vào nhau. Tôi thầm hỏi không biết mình là dân chợ hay dân quê nữa
Miên mang với cái suy nghĩ vẫn vơ ấy thì tôi đã nghe loáng thoáng bên tai những âm thanh quen thuộc, tiếng xe cộ, bóp kèn inh ỏi, tiếng trả giá, kỳ kèo của người mưa và người bán, lâu lâu lại vang lên những âm thanh đùng đùng như pháo nổ của những người chặt thịt heo. Tất cả những âm thanh ấy hoà quyện vào nhau cộng với cái hương vị thịt cá tạo nên một khung cảnh chợ quê thật sôi động. Ra tới chợ thì tôi biết chắc mình sẽ tìm thấy cô ở đâu. Đi thẳng một mạch đến cái khu bán bánh thì đã tháy cô ngồi ở cái quầy bán là sâm. Xung quanh đó có đủ các hàng bánh ngọt. Bên kia là xôi, bắp, cái nào cũng ngào ngạt thơm. Bên nọ là hàng bánh cam, bánh còng, cái nào cái nấy vàng ươm, bên trên là một lớp đường thắng đặc rưới lên bóng lán. Bên nọ là hàng chè, đủ màu sắc, nào là chè thưng, chè đầu đen, đậu đỏ, đậu xanh, đậu trắng. Chính giữa là cái hàng lá sâm. Trên đó là một cái thao chứ đầy lá sâm đã đặc lại, bánh nào bánh nấy xanh ngắt. Kế bên là 1 hủ nước đường, bên cạnh là 1 lọ dầu chuối. Chắc là co đã ăn gần hết mấy cái ahfng bánh rồi mới qua tới bên đây ăn tráng miệng. Đúng là con gái là chúa ăn hàng.
Ngồi phịch xuống kế bên cô
- Cho ly lá sâm – tôi gọi và quay sang cô cười tinh nghịch
- Hi, nay sao thức sớm đi chợ vậy – cô hỏi
- Trời, chút nữa đi sinh nhật cô không nhớ à - tôi ngạc nhiên
- À à... xém chút quên. Hì
Trời đất ơi. Đã hôm qua rủ mệt muốn chết mà hôm nay bả nói bả quên. Coi có tức sôi máu hay không. Định quay qua cho bả một tràng rồi thì cô lá sâm bưng ly lá sâm tới đưa cho tôi. Tôi hả họng uống một mạch. Cái lá sâm mềm như thạch, lạnh như băng hoà quyệt vào cái vị ngọt của đường thắng và vị thơm của dầu chuối như xua tan đi cái sự bực dộc trong bụng tôi.
- Vậy tranh thủ ăn hàng rồi về đi nha cô – tôi nói lạnh lùng
- Hi, ừ biết rồi, nhìn cái mặt kìa – nói đoạn cô lấy cái tay bẹo cái má của tôi, đau muốn chết
Mấy bà hàng bánh nhìn tôi và cô cười khì. Tôi như muốn độn thổ xuống đất. Ai đời giữa thanh thiên bạch nhật như vậy mà cô lại có cái hành động như vậy. Ăn uống nó say thì tôi theo cô vào nhà cô. Tôi đi theo để hối thúc cô cho nhanh chứ để đàn bà con gái mà chuẩn bị thì có mà cả ngày, tôi thì đang gấp nữa, nên quyết định đi theo cô để thúc giục.
- Ngồi đó đi, để chị đi tắm cái – cô nói
- Nhanh nhanh nha, cô là chuyên gia chậm chạp đó – lúc thì xưng là cô, lúc là chị, tôi cứ gọi tùm lum như thế
- Tắm mà hối, sao mà sạch được
- ờ, không biết, cho 10p đó, cô mà không xong là em đập cửa vô đó - tự nhiên nói vậy, may là mẹ cô không nghe, phải mà nghe chắc tôi bỏ xứ đi quá
- vô duyên!! – nói đoạn cô đi ra sau đi tắm.
Ngồi đợi cô cũng chán tôi móc cái điện thoại ra nhắn tin cho em
- bé yêu chuẩn bị đi chưa
- hihi, chuẩn bị đi tắm nè – cả 5p sau mới trả lời
- trời ! giờ này mà chưa tắm nữa hả
- hihi, sáng giờ có việc, giờ mới tắm. Mà chút đợi em ở chỗ cũ nha anh
- hi, nhanh nha, trễ rồi đó
Trời, đúng là bọn con gái nó lề mề, chậm chạp quá. Bây giờ đã hơn 8h, chỗ tôi lên tới đó cũng hơn 20p, vậy mà giờ này chưa ai xong hết. Tôi cũng ghét nhất cái thể loại đi chơi tập thể thế này. Toàn sử dụng giờ dây thun. Lúc nào cũng trễ nãi. Người ta ngồi đợi lâu gần chết mà vẫn chưa có mặt, lúc bước vào thì làm ra kiểu mệt mỏi, uể oải, cứ như chúng nó là ngôi sao đi dự sự kiện vậy, người quan trọng nên phải đi trễ. Còn tôi thì lúc nào cũng đi đúng giờ, không bao giờ có cái chuyện trễ nãy, có lần tôi cố tình đi trễ để khỏi phải chờ đợi bọn nó. Hẹn 2h chiều, 2h45 tôi mới tới, thế mà vừa đến nơi thì chỉ có mỏi con chủ nhà, nó phán 1 câu làm tôi muốn rụng rúng : “Sao ông đi sớm quá vậy”. Tôi cũng chẳng hiểu sao người ta lại thích xài giờ dây thun như vậy. Mà đặc biệt là con người của nước ta. Sau này tôi đi làm thì mới biết. ở những cơ quan nhà nước, ngoại trừ ngày thứ hai chào cờ thì mấy anh mấy chị còn ráng đi sớm để chào cờ. Còn mấy ngày khác thì lửng tha lửng thửng, từ từ mà lếch vào, chẳng gì phải gấp. Còn như tôi làm ở công ty nước ngoài thì mọi việc đâu ra đó. Làm đúng giờ đúng giấc, tác phong công nghiệp, chứ như cái kiểu dây thun thì sớm muộn cũng bị sa thải. À nói tới đây mới nhớ. Làm việc ở công ty thì nên tác phong công nghiệp, làm đâu ra đó. Vậy thì tốt, ai cũng thích, chứ đi check hàng mà gặp mấy em tác phong công nghiệp thì có mà đau trym, em nào em nấy cưỡi ngựa đùng đùng cho mình mau ra để làm job khác..hahaha
Nhắn tin với em cũng hơn 10p mà chưa thấy mặt cô đi ra. Trời đất, nãy giờ quên mất là đang đợi cô, mà không hiểu cô làm cái gì mà nãy giờ vẫn chưa xong. Bực mình chạy ra sau để kiếm cô. Không hiểu tại sao lúc đó tôi lại hành động như vậy, tự nhiên lại đi tìm một người con gái khi họ đi tắm
- áaaaaaaaaaaaaaaaa ! – tiếng cô la thất thanh
Tôi đứng như trời trồng. Bây giờ trước mặt tôi là một người con gái không có quần áo trên người, chỉ duy nhất có một chiếc khăn quần ngang ngực và dài quá hai đùi. Ngoài trời thì nắng chói chang, nóng nực thế mà cả người tôi như đóng băng vậy, không thể nhúc nhích được. Miệng tôi há hốc khô cả cổ, chẳng nói được nên lời. Phía đối diện cô cũng ngẫn người. Đoạn lấy lại bình tĩnh cô vội chạy vô nhà tắm. Tôi cũng như lấy lại bình tĩnh, ấp úng nói vọng vào
- em..e..em x...i...n l..ỗ...i
Bên trong cái buồng tắm kia vẫn giữ nguyên cái hiện trạng im lặng đến lạnh người, không một tiếng động, không một hơi thở. Tôi đứng tần ngần đo một lúc rồi quay lại, đi thẳng lên nhà trên, di ra ngoài hành lang ngồi ngay cái bàn trà trước cửa mà lo lắng. Nếu như là mất thánh trước thì tôi sẽ mắc cỡ đỏ mặt, vì lúc đó cái cơ thể giống cái kia là một vật phẩm xa xỉ đối với tôi. Nhưng từ ngày có em, tôi cũng đã biết cái xác thịt đàn bà nó như thế nào, nó không còn lạ lẫm đối với tôi nữa. Nhưng mà nếu là cái cảm giác mắc cỡ trai gái thì nó cũng dễ giải quyết, đằng này, một cái cảm giác gì đó rất lạ nó đang diễn ra trong người tôi. Một cảm giác nữa thích thú, nữa sợ sệt, nữa ham muốn, nữa chán nản. Thích thú thì cũng dễ nói. Dù gì một thằng con trai thấy được cái thân thể người phụ nữ mà không động lòng mới là lạ, trừ mấy thằng 3D. Còn sợ sệt ??? tôi sợ cô buồn, tôi sợ cô ngại, tôi sợ tôi và cô không còn giữ được cái mối quan hệ chị em như xưa nữa. Thử hỏi xem, sống chung chơi đừa với nhau từ nhỏ, tình cảm giữa tôi và cô chỉ duy nhất là cái tình chị em và tình bạn trong sáng thuần chất. Nhưng hôm nay cái tình cảm đó chẳng còn cái sự trong sáng đó nữa vì có cái gì đó thuộc về thể xác, thuộc về nhục dục xen vào. Còn ham muốn thì dễ hiểu thôi, không ham chắc là gay. Cuối cùng là chán nản. Cái cảm giác này là tội tệ nhất, thử hỏi xem, cái gì các bạn tôn trọng, cái gì đã thân quen đã quen thuộc với các bạn bằng hình ảnh đơn sơ, mộc mạc, hôm nay lại trơ trụi, hoang dại, nó bày ra thế thì hỏi sao lại không chán, cái này gọi là mất hình tượng. Hơn nữa, tôi cũng chán chính bản thân tôi, tại sao tôi lại có thể bước xuống đi tìm 1 người con gái đang tắm, tại sao tôi lại có những suy nghĩ bậy bạ, tục tĩu khi thấy một người chị, một người cô mà mà kính yêu trong trang phục bán nude???
Một mớ suy nghĩ cứ hiện ra, rồi được thay thế bằng các suy nghĩ khác, cứ như vậy thay phiên nhau hiện lên trong đầu. Mãi mê ngồi đó thì tôi nghe tiếng bước chân từ sau nhà đi lên, là cô đang lên. Hướng mắt về phía nhà trong. Vừa nhìn thấy cô, tôi đã không giữ được bình tĩnh, tay chân bắt đầu táy máy, tay phati chụp lấy cái bình trà, tay trái vơ lấy cái bình thuỷ nước mà châm trà. Nước từ cái miệng bình thuỷ không sao vào được bình trà khi tay tôi cứ run lên liên hồi. Đặt cái bình trà xuống, vơ lấy cái khăn để lau chỗ nước ra bàn thì lại đụng cái chùi chỏ vô cái bình trà làm nó đổ ra lênh láng... Cô cũng không khỏi bật cười khi nhìn thấy mấy cái trò hề như Mr.Bean của tôi. Cai vẻ mặt cô lúc này cũng đã gảin ra, chứ không còn cái vẻ chau mày, cau có như khi vừa bước lên.
- Làm cái gì đó – cô vừa nói vừa lãng lãng cái mặt như muốn quên đi cái chuyện lúc nãy
- Em..em... châm trà uống ! - tôi đáp
- Vậy uống đi
- Dạ !
Nói rồi cô quay trờ lại vô nhà dắt chiếc xe ra. Lúc này tôi mới để ý. Cô thật là đẹp, cái nét đẹp của con gái tuổi đôi mươi. Khác với cái vẻ lã lướt trông tà áo dài, hay là cái vẻ nghiêm nghị, chửng chạc trong bộ complê khi ở trường. Hôm nay cô mặc một cái áo thun màu xanh lá mạ bó sát người, ôm trọn lấy cặp ngực tròn căng. Bên dưới là cái quần jean màu xanh nhạt ôm lấy cặp chân nhỏ nhắn. Cô thuốc tuýp người nhỏ con, mình dây cây cảnh. Tuy là nhỏ con nhưng cái nào ra cái đấy, không thừa cũng không thiếu cái gì.
Nhưng mà sao tôi lại để ý mấy cái thứ đó. Tại sao tôi lại đánh giá cái thân thể đấy làm gì, đó là chị, là cô giáo của tôi. Tôi cũng tự mâu thuẫn với cái bản thân của mình, tôi chẳng hiểu bây giờ nó muốn cái gì nữa.
- Đi ! hồi người ta mà bây giưog ngồi chết đó – cô làm tôi giạt mình khi la lớn
- ờ ! đi.. – tôi lắp bắp
Cô chở tôi ra tới nhà tôi, tôi xuống xe vào nhà lấy xe đạp ra. Tôi chạy trước, cô chạy chậm theo sau, chạy một đoạn thì cũng tới cái chỗ đợi em thường ngày, vừa đến thì em cũng vừa chạy ra. Không hiểu cái tụi con gái nó làm cái gì mà lâu qua trời vậy, nãy giờ từ lúc nhắn tin cho em cũng hơn 1 tiếng rồi mà bây giờ mới chạy ra. Thấy em chạy ra, tôi chưa kịp nói gì thì em đã chạy lại chỗ của cô nói cười vui vẻ. Thế đấy, cứ mỗi lần có ai thì em đều cho tôi ngồi ngoài vòng. Nhưng tôi cũng quen rồi, nên nhìn hai người nói chuyệ cũng vui lây. Chợt tôi nói một câu để cho mọi hai con người đó thấy sự tồn tại của tôi trên trái đất này, cái câu nói mà đến bây tôi vẫn thấy tôi ngu, nói ra để ăn chửi từ hai người con gái
- đúng là con gái, ở nhà thì chậm chạp, ra đường thì bà tám
- kệ người ta, muốn gì – hai người đồng thanh quát lên rồi trợn mắt nhìn tôi, tôi như muốn rớt tim ra ngoài, cứng họng, không nói nên lời.
Thế là lần này tôi bị cấm vận thật rồi. Cô và em chạy trước nói chuyện um trời, còn tôi lủi thủi chạy theo sau như cận vệ cho hai quý bà vậy. Lủi thủi chạy một chút thì thấy cái thằng em chạy ngược xuống thấy bọn tôi nó đã réo gọi từ xa
- vô trước đi nha cô, phòng trên lầu đó (phòng karaoke chứ k phải khách sạn nha)
- ờ.. đi đâu đó
- đi lấy bánh sinh nhậtNói nhiêu đó thì nó đã chạy khuất dạng. Bọn tôi chạy chút nữa thì cũng lên tới cái quán karaoke. Khách với mấy cái quán trên thành phố, quán nào quán nấy đều toát lên cái vẻ sang trọng, quý phái hiện đại với đầy đủ cái bảng hiệu màu sắc lập loè, đèn đóm chiếu sáng. Còn cái quán ở quê tôi thì lại mang lại cho ta cái vẻ cổ điển, nhuốm chút màu sắc thôn quê, nhưng cũng không phải là sơ sài xấu xí. Bên ngoài là cái tên quán được cuộn bằng dây thừng và có nhưng bóng đèn quán quanh đó tạo nên sự chú ý cho tên quán. Cái tên quán ấy được đặt lên một miếng gỗ phẳng lớn còn cả vỏ cây cọc xunh quanh, được cắt ra từ một thân cây, xem chừng cái cây ấy to lắm mới cho ra miếng ván thế này. Bước vào trong là cái khoảng sân lớn mát rượi. Xung quanh có vài cây liễu rủ xum xuê, trên đầu được che nắng bằng 1 dàn hoa dây leo, nhìn kỹ thì nhữung bông hoa chi chít đỏ ấy là hoa Tóc Tiên. Xung quanh đó cây cảnh cũng rất um tùm, ở giưc là cái hòn non bộ suối chảy róc rách, tất cả tạo nen cái khung cảnh thế ngoại đào viên thơ mộng.
Bước qua cái khoảng sân, chúng tôi gặp 1 cái bàn tiếp tân. Sau khi nói cho bà chủ biết thì bà đó biết chúng tôi đi sinh nhật nên cho người dẫn lên phòng, chắc có lẽ thằng ẹo đã đặt sẵn rồi. Cái đặt biệt của cái quán này là tất cả mọi thứ đều làm từ cây lá, từ cái quầy tiếp tân đến cái dãy nhà phòng hát, tất cả đều làm bằng gỗ quét dầu điều bóng loáng.
Mở cánh cửa cây nặng trịch, chúng tôi bước vào trong. Một không gian hoàng toàn trái ngược hiện ra. Nếu như bên ngoài là cái kiến trúc mộc làm cho ta có cảm giác cổ điển thì bên trong lại là nội thấy sang trọng, hiện đại. Hoá ra bên ngoià làm mộc chỉ là cái vỏ thôi. còn bên trong là bê tông cốt thép, tường cách âm được trang trí đủ hình ảnh đẹp để. Trên trần là 1 cái đèn quả cầu xong liên tục và chớp tắt đủ màu sắc. Ở trong góc là 1 cái ghế dài màu đỏ, trước đó là cái bàn bằng đá hoa cương, bên trên có để nhiều bánh và trái cây. Kế bên là hai cái Micro không dây màu bạc sáng bóng. Đối diện đó là 1 cái TV to tướng mở sẵn cái màn hình hiện lên chữ Ariang – HAPPY BIRTHDAY TO YOU.
Tôi thì xưa giờ chỉ quen đi nhậu quán cốc thôi chứ đâu có mê mấy cái trò ca hát này đâu nên cũng hơi bất ngờ với cái không gian này. Tôi và em ngồi cạnh vách tường, kế bên là cô. Vừa đặt mông xuống thì con Thảo và thằng ghệ nó cũng vào tới. Thấy tôi nó liến bay tới, dùng cái mông của nó lách lách mấy cái đẩy em ra rôi ngồi xuống cạnh tôi choàng tay qua tôi mà nói
- nhớ anh yêu quá
Tôi như muốn đớ người. Cả cái không gian trong phòng này chỉ còn nó là cử động, còn tôi, cô và em đều đứng hình trước cái hành động quái gỡ của nó. Nhưng sau đó nhanh chóng quay lại bình thường vì chắc ai cũng hiểu cái tính con này
- Nó nhìn kìa em – tôi cũng đưa đẩy
- Nó nào, chồng em hay vợ anh
- Hai đứa luôn đó
Nó quay lại nhìn thằng bạn tôi rồi quay sang cười với em
- Nay cho em mượn chồng chị 1 bữa nghe - nói tủm tỉm
Đệch!! Bọn tôi lại được 1 phen đứng hình. Nhưng giỡn cũng đủ rồi nó quay lại và ngồi cạnh bên thằng ghệ nó. Đùa giỡn vậy tôi cũng hơi ngại, quay sang nhìn mặt thằng bạn tôi. Không hề có chút tức giận mà cái mặt nó hiện lên sự thở phào nhẹ nhõm, trút được ưu tư. Chắc nó nghĩ hôm nay no đi chỉ có mình nó là con trai, may mắn là có thêm tôi. Chứ mình nó chắc không chịu nổi mấy cái trò của bọn con gái này.
Ngồi đó cũng 1 lát thì thằng ẹo bước vô. Trên tay cầm 1 cái hộp bánh to đùng. Nó vừa đặt xuống bàn thì phục vụ cũng mang lên 2 két bia trong sự ngỡ ngàng của bọn con gái.
- Hôm nay sinh nhật mình, mình đãi, mấy bạn chơi hết mình với mình nhé – nó dõng dạc
Tôi thì không có ngại mấy chuyện ăn nhậu này, chỉ có tụi con gái thôi, bọn nó ăn, quậy phá, vui là chính chứ mấy cái chuyện nhậu bọn nó sợ lắm. Mà nghĩ lại tôi cũng sợ bọn nó nhậu. Cứ y như rằng mỗi khi nhậu vào là bọn nó khóc, chẳng hiểu sao nữa. Không lẽ trong bia rượu có cái chất gây khóc, khóc cứ y như ông già chết vậy.
Vớ tay mở cái hợp bánh ra. Cái bánh to và đẹp thật, trang trí cầu kỳ, bắt mắt nhưng cũng khá rườm rà đậm chất của 1 thằng đàn bà. Cái bánh được phủ bên trên bởi 1 lớp socola đen nhánh. Bên trên là 5 cái hoa hồng được bắn đỏ loét ở viền, được trang trí thêm bằng những cái lá xanh rì. Kế bên đó là một cái hình con cọp to đùng, thân cọp màu trắng của kem, các cái vằn được vẻ bằng siro cam. Hai mắt con cọp xanh rì chói chói. Phần còn lại là cái tên tuổi, ngày sinh của nó được viết bằng siro dâu đỏ loét, nhìn mà hoa mắt.
Tôi loay hoay đứng lên, cất cái nắp đậy, mở hộp ra lấy con dao, tìm thêm 2 cây đèn cầy (nến) 1 cây số 1, 1 cây số 8.
- Ê ê để cái đèn cầy sao cưng, 81 hả ?? – tôi trêu nó
- Xí!!! 18 cha nội, chút nữa biết tay tui – nó phùng má
Nói thế thôi chứ tôi đã cắm sẵn hai cái cây đèn cầy đó cạnh con cọp rồi, rồi tìm cái hột quẹt (bật lửa) để sẵn đó để chút dễ bề xử lý. Nhìn sang bên thì thằng bạn tôi – ghệ con thảo cũng đã đem chén dĩa ra sắp chồng để sẵn. Lấy thêm mấy cái ly cho đá vào để ra. Nghĩ cũng lạ. Sao hai thằng con trai lại đi làm mấy cái chuyện này nhỉ, trong khi mấy đứa con gái thì lo làm cái quái quỉ gì đó mà chẳng giúp chúng tôi một tay.
Xong đâu đó thì tôi với tay chọn cái bài happy birthday huyền thoại để sẵn. Bốc...bốc từng nắp bia được mở tung ra, bọt tràn ra cả đất. Tôi và thằng bạn tôi rót đầy cho mỗi người 1 ly.
- Nào ! bây giờ chúng ta nâng ly chúc mừng cho bạn ẹo, chính thức đủ tuổi dậy thì – tôi hét lớn vào micro trong sự cuồng nhiệt của tui bạn.
Từng tiếng ly thuỷ tinh cụng vào nhau nghe chan chát, bia bọt văng tung toé trong tiếng hò reo của đám bạn. Tiếng nhạc mở lên, 1 điệu nhạc quen thuộc vang lên và kèm theo đó là tiếng hát của 3 người con gái xinh đẹp
“...Happy birthday to you..... happy birthday to you..... happy birthday...... happy birthday..... happy birthday to you....”
Ba cái giọng con gái sao mà ngọt quá, nghe mà mát ruột. Tôi hào hứng khuấy động khôn gian một cái nữa : dzooooooooooooo nàoooooooooooooooooo – tiếng ly lại va vào nhau nghe chan chát. Quay sang thì ba người con gái kia thi nhau tu ực ực từng ngụm bia vào họng. Bọn này uống kiểu này hồi thé nào cũng ngã lăn quay cho mà xem. Bia cạn, nhạc hết thì tôi tiến lại gần thăng ẹo, lấy cái hột quẹt đốt cahsy 2 cây đèn cầy trên cái bánh sinh nhật.
- Các bạn yên lặng để cho bạn ẹo của chúng ta cầu nguyện nào - tôi dõng dạc
- Hihi.. mình sẽ cầu nguyện thật lớn để mọi người cùng nghe – nó nói
Chúng tôi đứng xung quanh nó, nó chấp hai tay lại hơi khum người xuống chỗ hai cây nến
- Hôm nay là sinh nhật lần thứ 18 của con, con xin trời Phật phù hộ cho con và những người bạn của con ở đây thật nhiều sức khoẻ, học hành giỏi dang, và thi đậu đại học vào cuối năm. Con cũng xin cầu chúc cho tình bạn của tụi con mãi mãi gắng bó, không bao giờ phai nhạt dù có xa nhau đi chăng nữa.
Nghe nó nói mà lúc đó tôi như muốn khóc. Tôi cứ nghĩ những người như nó, với cái tính con gái trong người sẽ rất ít kỹ, sống cho bản thân nhiều hơn. Không ngờ nó lại cầu chúc cho chúng tôi, cho cái tình bạn này được vững bền. Cho nên từ khi có nó là bạn đến bây giờ tôi rất yêu quý những người thuốc thế giới thứ ba, họ sống rất tình cảm,và tình cảm của họ rất sâu sắc, bền chặc chứ không phải như kiểu qua đường như cái thói đời bây giờ.
- Con cũng xin chút cho cô giáo của con sớm có người yêu để cho cô hết buồn – nói đến đây nó bật cười. Tôi quay sang nhìn cô, bất chợt bắt gặp ánh mắt của cô hơi chùng xuống, khẽ mở miệng cười lấy lệ rôi cũng im lặng. Một cảm giác gì đó khó chịu lắm...
Sau cái màn cầu chúc thì nó chu mỏ thổi cái phù làm tắt mấy ngọn nến, xém chút thì văng cả kem ra ngoài, đúng là cái tính con gái nghịch ngợm khó từ. Tôi và mọi người đứng vỗ tay chút mừng và rồi bia lại khui, từng cốc bia cứ ừng ực trôi vào trong bụng chúng tôi.
Con Thảo đứng lên dõng dạt kéo thằng ghệ nó đứng cũng
- Hôm nay em và chồng sẽ tặng bạn em 1 bài hát để chúc mừng sinh nhật – nó la vào cái micro
Điệu nhạc vang lên, thì ra là cái bài “Nợ Duyên”. Tôi biết bài này cũng chính do con Thảo. Mỗi lần lớp có văn nghệ hay bị bắt hát thì nó và thằng ghệ nó đều hát bài này. Hát nhiều đến mức tôi thuộc lòng bài này.
“...bóng dáng ai đẹp xinh cho lòng ta đang chìm đắm, với áo dài tung tăng em bước đi lòng anh xuyến xao....”
Với cái máu đã lẳng lơ, cộng thêm chất cồn đã vào máu, con nhỏ càng ngả ngớn với thằng bạn nó hơn. Thằng kia thì bây giờ cũng đã ngà ngà nên cũng không còn biết ngượng là gì nữa. Nó cũng ôm lấy con nhỏ mà lắc lư theo nhạc
“...nhà thì cũng đến rồi thôi, xin chào anh mai gặp nhau anh nhé....” đến đây thì đột ngột nó rời thằng ghệ nó bay lại tôi. Đang ngồi uống bia, cái bụng đã căng như mặt trống, thế mà nó lại bay vào, xém chút là vãi đái ra ngoài rồi.
- Anh yêu ! tới anh hát đó – nó nhựa nhựa
- Hát gì ! ai biết – tôi bối rối, xưa giờ ít ham mấy cái này lắm
- Hát đại đi àm, sinh nhật tui mà – thằng em chêm vào
- ờ ờ..
Tôi chọn miễn cưỡng đứng lên và chọn bài “tình yêu tuyệt vời”. Tôi là người có lẽ hơi sến, chỉ nghe nhạc sến mà thôi, thường thì nghe của Đan Nguyên hay Quang Lê, ít nghe nhạc trẻ lắm. Nhưng sao tôi thích bài này lắm, tôi thích nó bởi cái ca từ và giai điệu nhẹ nhàng, ngoài ra tôi cũng thích cái chùm bài kiếp ve sầu, tình đơn phương, tình đơn côi nữa..
“...tình yêu của em đã khiến con tim của anh siết bao rung động, làm con tim anh thôi hết giá ăng,lòng anh trào dâng khát khao...”
Giọng tôi khá trầm, tôi cất giọng hát lên trong tiếng ồ đầy kinh ngạc của bọn chúng. Có lẽ chẳng bao giờ bọn nó nghĩ 1 thằng như tôi lại hát được như vậy nên mới bất ngờ, chứ tôi hát cũng không hay ho gì cho lắm.
Cứ như thế hết người này đến người kia hát, cô cũng bị bắt hát 1 bài, cô hát cái bài gì đấy lúc đó tôi đã ngà ngà nên không còn nhớ. Đến em thì em hát 1 bài gì đấy hình như là của Song Yến. Còn tới thằng ẹo thì nó vừa hát vừa nhảy cái bài của Đông Nhi. Nó rống cái cổ để hát được tone nữ. Nghe mà nổi da gà.
Men đã ngấm vào máu nên con người càng trở nên bộc lộ ra cái bảng chất hơn. Con Thảo lại bay lại xen vào giữ chúng tôi, nắm lấy hai tay chúng tôi và kéo dậy.
- Hai vợ chồng mày ra hát 1 bản chung coi – lúc tỉnh thì ăn nói ngọt ngào, say rồi thì nó gọi thế đấy
- Thôi thôi, mệt rồi - tôi chối từ
- Nhanh nào ! tao đập hai đứa bây bây giờ - nó hung hăng
- ờ ờ.. nghe
Tôi miễn cưỡng đứng lên, nắm lấy tay em mà đứng lên giữa phòng, âm nhạc vang lên tôi và em dựa vào nhau mà hát. Nhưng có gì đó không ổn, sao cái bài này lại là bài “con đường màu xanh”
“...người yêu ơi xin quay mặt đi, đã hết yêu thương nhau rồi, người yêu ơi em quay về đi, nhưng xin em đừng hờn trách tôi...”
Hơi mem cộng với cái mùi mẫn của âm nhạc làm cho tôi và em dựa vào nhau mà tình tứ, vừa hát vừa lắc lư theo điệu nhạc. Say đắm với nhau mà quên đi thời gian và không gian.
Bài hát rồi cũng kết thúc. Tôi và em cũng quay trở lại chổ cũ mà ngồi. Lúc này nhìn sang bên cạnh thì con Thảo và thằng bạn tôi đã nồng nàn với nhau rồi, bên kia thì thằng ẹo với cô cũng đang nói gì đó không rõ. Nhưng trong đầu tôi lúc này chỉ có em, tôi chỉ nghĩ đến em. Nhìn sang em. Em đang dựa lên vai tôi mà gật gù, hai má ửng hồng, đôi mắt lim dim hoi thở đều đều. Nhìn xuống khung ngực tròn của em thì cũng đang phập phồng theo nhịp thở. Tôi cuối xuống định hôn lên má em một cái thì một bàn tay léo xốc tôi dậy – thằng ẹo
- dzô nè, qua đây nè, nhanh đi – nó kéo tôi qua chỗ nó và cô ngồi, sẵn tay nó cũng ghi luôn thằng bạn tôi.
- Đi đâu nữa, mệt quá – tôi phàn nàn
- Uống nữa đi, nay chơi cho hết luôn, mai đi học rồi – thằng này đúng xỉn, mái mới chủ nhật mà học hành gì, tôi cười thầm
Mệt thì mệt nhưng nói tới bia là tôi mê, lâu ròi không được nhậu, nên hôm nay nhậu cho đã. Dù sao tôi cũng thích cái kiểu nhậu của thằng ẹo này. Không chơi thì thôi. đã chơi là phải chơi hết mình, chơi xã láng. Chứ dưdnf có cái kiểu chơi phong trào, chơi lấy lệ. Cái kiểu đó dân nhậu chúng tôi không có ưa. Bản thân tôi cũng vậy. Ít nhậu, nhưng một khi đã vô bàn là chơi thoải mái, không đắn đo suy nghĩ gì cả. Tôi vẫn nhớ như in hồi đâu năm ngoái, đi nhậu với mấy thằng trong công ty. Bọn này đi ăn thì giỏi chứ nhậu nhẹt gì, nhưng vẫn làm ra giọng ông nội
- Đi nhậu nha anh Huy, tối nay chơi cho đã nha – chẳng qua làm cái bộ thế cho oai với gái thôi
Tôi cũng ừ cái đồng ý. Vô bàn nhậu uống đâu chừng 3 ly đầu. Lúc đầu còn chan chát cụng ly, mấy ly sau là ra cái bộ bệnh hoạn
- Thôi, nay no quá ; đau bao tử quá, em mệt quá rối...
Nghe nói mà bực cả mình, tính tôi thì nóng, thế là đập bàn đuổi nó về và đến bây giờ nó vẫn còn ghét tôi ra mặt. Tôi là thế đấy, tôi vẫn thường nói với đám bạn, tao mà nhậu 1 2 chai t hay bị nhức răng lắm. Nhậu là phải nhiều.
Quay lại lúc ở phòng karaoke. Tôi kéo cái ghế đôn nhỏ ngồi xuống cạnh nó, thì thằng bạn tôi cũng bị kéo ngồi xuống cạnh, hai đứa con gái kia cũng vật vã dựa vào nhau kéo lại ngồi chung. Bốc, bốc, bia lại tiếp tục được khui ra rót ừng ực vào từng cái ly to tướng đặt trên bàn
- Dô cái coi nè – đột nhiên cô vừa nói vừa cầm ly giơ lên làm cho tôi cũng hết hồn
- Haha, hôm nay cô sung quá bây, vậy tội gì mà không chơi – tôi hào hứng chêm vào
- Dzooooooooo
Tiếng chan chát va vào nhau lại vang lên. Hôm nay cô sung thật, uống ừng ực không ngạ ngùng gì. Con người có tâm sự thường nhậu như thế. Nhưng lúc đó tôi vẫn không hiểu được cái tâm sự của cô là gì. Một loáng thì cái kết bia kia cũng hết. Tôi cũng bắt đầu cảm thấy quay quay trong đầu, hơi thở nặng nề, mặt nóng bừng. Tôi ợ dài một cái, lắc lắc cái đầu nhìn xung quanh thì bọn kia cũng buông ly mà vật vã rồi.
- Tiếp đi, kêu bia tiếp đi – cô nói trong mơ màng
- ờ, tiếp đi, nay vui quá, kakaka – thằng ẹo lớn tiếng
- thôi thôi, đủ rồi, được rồi – tôi nói.
Bất chợt, ụa một cái, cô đã ói lênh láng ra ngoài, xem chừng như cô đã say lắm và sẽ còn ói nữa. Tôi vực em dậy, kêu em đến lấy khăn mà lau cho cô. Em cũng cố gắng đi lại lau cho cô.
- Cô ói nữa đó, đưa vô WC đi – thằng ẹo nói
Tôi định vực con Thảo dậy để phụ với em đưa cô đi nhưng nhìn sang thì con Thảo đã gục đầu lên mình thằng bạn tôi mà ngủ rồi. Bất đắc dĩ tôi phải làm cái công việc này. Tôi đưa tay choàng qua vai kèo cô đứng lên, bên kia em cũng nhấc cô lên, bất giác cô đứng dậy, chao đão như muốn té xuống, tôi với tay qua ôm lấy cô mà ghì chặc. Hơi thở đậm mùi cồn của cô phà vô mặt tôi nghe mà choáng. Đoạn tôi cũng gạt cô ra, kêu em giúp tôi đỡ cô vào WC.