12 Nữ Thần - 2

  • ACHECKERVIET.COM là tên miền phụ khi checkerviet không truy cập được.
    CLICK HERE để truy cập vào kênh telegram của diễn đàn.
    CHÚ Ý: Cập nhật mới nhất v/v đăng ký nhà cung cấp tại checkerviet Xem thêm
Cài đặt VPN 1.1.1.1 khi checkerviet bị chặn
Cài đặt ngay

Xuân_Diệu

༺ Viết & Sẻ Chia ༻
614
7
Chương 339: Nát

Tại một nơi bí mật, trong một gian phòng làm bằng thủy tinh trong suốt, một thiếu nữ xinh đẹp nằm nhắm mắt như đang ngủ trên một chiếc giường nối đầy dây nhợ, đầu nàng đội một chiếc mũ to tướng, trên mũ có nhiều sợi dây kết nối với chiếc giường.

Ngoài gian phòng, một nhóm người đang đứng nhìn vào qua lớp kính.

"Có tiến triển gì không?" Một người hỏi.

Người khác lắc đầu nói: "Xem ra Ẩn gia rất xem trọng cô gái này, trên người nàng được cài cắm rất nhiều linh trận siêu nhỏ để bảo vệ cả cơ thể lẫn linh hồn, nếu chúng ta cưỡng ép xâm nhập trí não của cô ta, lập tức các linh trận siêu mạnh sẽ khởi động để ngăn cản."

"Không thể phá trận sao?"

"Có thể, nhưng vì có rất nhiều trận liên kết với nhau nên phải phá một cách từ tốn và tỉ mỉ, sai một tí là toang ngay!"

"Hai năm rồi còn gì? Cần bao lâu nữa?"

"Có lẽ cần thêm ba năm!"

"Quá chậm! Thiên Cơ cảnh có dấu hiệu sắp mở rồi, không thể đợi lâu."

"Nếu vậy chỉ còn cách uy hiếp, khiến cô ta tự nguyện giao ra Địa Tâm Đồ!"

"Uy hiếp? Lấy gì uy hiếp?"

"Nghe nói trong Địa Tâm Cảnh, cô ta rất thân thiết với Võ Phi Dương, ngoài ra, cô ta còn có một cô chị song sinh tên Ẩn Đoan Trang. Võ Phi Dương và Ẩn Đoan Trang cùng rời khỏi Địa Tâm Cảnh, nhưng lúc đó Thế Giới Ngầm đột nhiên bị Dạ Đế tập kích nên vô cùng hỗn loạn, cuối cùng cả hai mất tích bí ẩn."

"Cử người tăng cường tìm kiếm tung tích của Võ Phi Dương."

***

Bình minh đỏ rực từ biển xanh nhô lên, rừng Bạch Mã lấp lánh ban mai thức giấc sau cơn mưa đêm tầm tã.

Từ một bụi rậm vốn là thánh bảo Lục Diện hóa thành, Dương bước ra, vươn vai đón lấy ánh nắng ấm cùng làn không khí mát lạnh hơi sương. Sau Dương, Tịnh Nghiên cũng bước ra, gương mặt xinh đẹp như trở nên lung linh dưới ánh nắng.

"Đêm qua mưa to thật, chúng ta ăn sáng rồi đi tiếp nhé!" Dương nói sau một hồi ngắm nhìn nhan sắc của Tịnh Nghiên.

Tịnh Nghiên nhẹ gật đầu, lòng nàng lo lắng như lửa đốt, còn Dương thì thư thả vừa đi vừa ngắm cảnh, nàng muốn giục Dương nhanh lên nhưng không dám mở miệng vì sợ hắn phật lòng.

Nhưng Tịnh Nghiên đâu biết Dương nấn ná chuyện đi tìm em trai nàng là vì có lí do, thứ nhất là vì Siêu Ngụ Kiên đã chết, thứ hai là vì dựa vào Google, Dương biết chưa đến thời điểm thích hợp để Tịnh Nghiên mang tượng Xà Thần về Siêu gia, nếu nàng mang về, có thể thứ chờ nàng là cái chết của nàng cùng cả gia tộc.

Đốt lên đống lửa, Dương lấy ít khô ra định nướng, nhưng Tịnh Nghiên vốn là chủ một quán ăn liền ra tay trổ tài.

Mùi thức ăn thơm phức tỏa ra trong sương sớm.

"Thơm quá!"

Một thanh niên nghe mùi thơm tiến đến, người này trông khá trẻ, tuổi chưa đến ba mươi.

"Xin chào, ta có thể ăn cùng được không, ta sẽ hậu tạ bằng linh tinh." Người thanh niên tiến về phía Dương cùng Tịnh Nghiên và nói, vừa nói vừa lấy ra một ít linh tinh.

Dương và Tịnh Nghiên gật đầu đáp ứng, dù sao Tịnh Nghiên cũng là chủ quán ăn, bán thức ăn đổi lấy linh tinh là nghề của nàng.

Thức ăn thơm phức ngon lành, ba người ngồi ăn, gã thanh niên vừa ăn vừa hỏi: "Không khí thật trong lành, hai vị đến đây dã ngoại sao?"

Dương lắc đầu: "Không phải."

Thấy Dương và Tịnh Nghiên có vẻ như đang đề phòng mình, gã thanh niên liền tự giới thiệu: "Ta tên Kiến Thu, không giấu gì hai vị, ta đang tìm đường lên định Bạch Mã để xin gia nhập một tổ chức."

"Hắc Đạo?" Dương hỏi dò.

Kiến Thu gật đầu: "Đúng vậy, chính là Hắc Đạo, theo ta biết, tổ chức này có lẽ rất nhỏ yếu thôi."

"Vậy tại sao ngươi muốn gia nhập?"

Kiến Thu phì cười đáp: "Ta đến từ một nơi, à mà chắc nói ra ngươi cũng chẳng biết, tóm lại là thế lực đó cực kỳ mạnh mẽ, dư sức san bằng toàn bộ thế lực mạnh nhất của cả ba miền. Nơi đó cao thủ vô số, thiên tài đông đảo, ta cũng được xem là một nhân tài của tổ chức, quyền cao chức trọng. Nhưng kể từ khi bước sang kỉ nguyên linh tinh, vấn đề phát sinh."

Kiến Thu tiếp tục kể: "Tác dụng của linh tinh đối với người luyện hồn là miễn bàn, nhưng cũng vì vậy, linh tinh được tập trung dồn cho những người mạnh mẽ nhất và những thiên tài xuất chúng nhất, còn những người địa vị thấp hơn chỉ còn nước còng lưng tự tìm linh tinh, thậm chí còn phải cống nạp cho tổ chức, kết quả là càng ngày càng thụt lùi so với những kẻ ngồi không hưởng thụ."

"Vậy nên ta quyết dứt áo ra đi. Hắc Đạo tuy là nhỏ yếu đấy, nhưng với tài năng và sự dẫn dắt của ta, ta tin chắc chắn tương lai, Hắc Đạo sẽ dần phát triển..."

"Và trở thành cái mỏ linh tinh cho ngươi đào?" Dương khó chịu hỏi.

Kiến Thu lắc đầu: "Linh tinh là phần thưởng cho công sức ta bỏ ra gầy dựng Hắc Đạo, sao lại gọi là đào mỏ? Nếu không phải người có tầm lẫn có tâm như ta mà là người khác, có lẽ Hắc Đạo sẽ thật sự là mỏ đào linh tinh, sớm bị vắt đến cùng kiệt."

"Làm sao ngươi biết Hắc Đạo không có người nào mạnh mẽ hơn ngươi?"

Kiến Thu bật cười: "Hắc Đạo mạnh mẽ? Ha ha! Hắc Đạo chỉ có Tà Phật Bình Thường là đáng nhắc đến, ngươi biết hắn không?"

Dương gật đầu.

Kiến Thu ra vẻ huyền bí nói: "Cho ngươi biết thêm một bí mật có lẽ sẽ hù ngươi té đái: Tà Phật Bình Thường cũng chính là Hắc Vũ Tiên Long!"

"Thật sao?" Dương ra vẻ giật mình bật ngửa.

Kiến Thu đắc ý nói: "Đúng, người Mặt Đất chắc chẳng mấy ai biết bí mật này. Hắn khá mạnh, nhưng hiện tại rất nhiều tổ chức đang truy lùng hắn, còn có tin đồn hắn bị Dạ Đế bắt đi, thân hắn lo còn không xong, sao lo cho Hắc Đạo?"

"Thôi, ta tranh thủ đi sớm kẻo lại mưa to, cảm ơn vì bữa ăn!" Kiến Thu đứng dậy từ biệt, đưa cho Tịnh Nghiên vài viên linh tinh xem như trả tiền bữa ăn rồi rời đi.

Kiến Thu đi xa, Tịnh Nghiên nhìn Dương và hỏi: "Ngươi gây thù chuốc oán rất nhiều?"

Không nói đâu xa, chính Siêu gia của nàng cũng có thù với Dương, trước đó là Tiêu gia Tiêu Hồn và Tiêu Bổ, cộng với lời kể của Kiến Thu, Tịnh Nghiên hiểu được trình gây sự của Dương không phải dạng vừa.

Dương nhún vai, quả thực là bản thân hắn đi đến đâu gây thù đến đó.

Hai người dọn dẹp rồi tiếp tục lên đường.

Vì đi trước nên Kiến Thu sớm tìm đến đỉnh núi Bạch Mã, trên đỉnh núi là một khu trại xây dựng tạm bợ sơ xài bằng gỗ.

Gác cổng là một thằng nhóc mười mấy tuổi.

Kiến Thu ngạc nhiên hỏi: "Em trai, ba mẹ em đâu sao để em ngồi gác cổng một mình vậy nè?"

Thằng nhóc liếc Kiến Thu bằng nửa con mắt, sau đó hỏi: "Đến đây làm gì?"

Kiến Thu ngạc nhiên: "Không ai dạy mày lễ phép hả? Ta đến để gia nhập Hắc Đạo, xem ra tình hình giáo dục nơi này không được tốt, ta sẽ chỉnh đốn lại!"

Thằng nhóc cũng chẳng thèm để ý, phất tay ý bảo Kiến Thu bước vào trại.

Khó chịu trước thái độ của thằng nhóc, Kiến Thu hừ lạnh rồi bước vào trại.

Khi Kiến Thu đi, trên tay thằng nhóc đột nhiên xuất hiện một cái gối ôm khá cũ kĩ, thằng nhóc vuốt ve cái gối và lẩm bẩm: "Ngoan, chờ tên nhóc Võ Phi Dương trở về sẽ chữa trị cho nàng..."

Kiến Thu bước vào một khoảng sân rộng rãi, trong sân có một gã đàn ông lực lưỡng đang vừa quét sân vừa lầm bầm:

"Mụ nội nó! Con chuột điện chết tiệt toàn bĩnh ra sân vào những ngày đến phiên ta quét dọn!"

Kiến Thu bước đến định hỏi thăm, nhưng gã đàn ông đang bực bội cọc cằn hỏi: "Gì?"

Trong lòng Kiến Thu thầm xem thường tên lao công vô học, nhưng ngoài mặt vẫn ra vẻ lịch sự nói: "Ta muốn gia nhập Hắc Đạo, không biết phải gặp ai..."

"Mụ nội! Thằng Phúc Pháp bị tiêu chảy cấp đang chổng đít ngoài bụi chuối kìa! Mụ nội nó, đến phiên thằng Võ Bạch nấu ăn là y như rằng!"

Nghe tiếng la, từ gian bếp, một thanh niên tóc trắng mặc tạp dề thò đầu ra ngó.

Thấy thanh niên tóc trắng thò đầu ra, gã đàn ông lực lưỡng giật bắn mình: "Mụ nội! Sao hôm nay mày nấu nữa?"

Võ Bạch gãi đầu đáp: "Hôm nay đến phiên lão Vô Thanh, nhưng lão xỉn ngoắc cần câu rồi!"

"Mụ nội!"

Kiến Thu nghe mà ngao ngán, trong lòng thầm nghĩ cái tổ chức này nát đến tận cùng.

Đột nhiên, từ một gian phòng gần đó, một luồng linh lực khá mạnh bộc phát.

Cảm nhận luồng linh lực, Kiến Thu gật gù thầm nghĩ: "Đang tu luyện sao, đến xem thử."

Vừa nhấc bước, Kiến Thu nghe một tiếng quát uy hùng: "Xuất chiêu đi!"

Sau đó, một tiếng quát như hổ gầm đáp lại: "Ta sợ ngươi chắc! Hãy xem tuyệt chiêu mới của ta: Gặm một khối căm hờn trong cũi sắt! Grào!"

Sau đó, có tiếng giậm chân lao đi như mãnh hổ vồ mồi...

"Hãy đỡ! Phẹt! Ứ ứ..."

Tiếp theo, một âm thanh gợi cảm vang lên, Kiến Thu thấy một tên thanh niên ăn mặc như dã thú lao ra, tay ôm mông, răng cắn chặt môi, mặt đỏ lừng, không ngừng rên rỉ.

Khi tên thanh niên hoang dã lao vào bụi chuối, từ trong bụi chuối lại có một thanh niên khác đi ra, gương mặt hốc hác, hai mắt thâm quầng.

"Ngươi là Phúc Pháp?" Kiến Thu hỏi.

Gã thanh niên lắc đầu: "Ta không phải Phúc Pháp, ta là Vạn Lý Độc Hành, chuyên làm việc vặt."

Sau đó, lại một người từ bụi chuối bước ra, nhìn thấy Kiến Thu, người này liền bước đến chào hỏi.

"Xin chào, ta tên Phan Phúc Pháp, là... trợ lý của thủ lĩnh Hắc Đạo."

"Chào Phúc Pháp, ta là Mai Kiến Thu, ta muốn xin gia nhập Hắc Đạo, nhưng..."

"Nhưng sao?" Phúc Pháp hỏi.

"Nhưng ta muốn bàn riêng với ngươi một vài vấn đề để phát triển tổ chức." Kiến Thu trịnh trọng nói.

"Vậy sao? Mời vào phòng ngồi nói." Phúc Pháp dẫn Kiến Thu vào một gian phòng trông như phòng họp đơn sơ, Vạn Lý Độc Hành lăng xăng lau bàn ghế rồi pha trà rót mời Kiến Thu và Phúc Pháp, sau đó tự giác lui ra.

"Hắc Đạo hiện giờ có bao nhiêu thành viên?" Kiến Thu hỏi.

Phúc Pháp đáp: "Hiện giờ chỉ còn lại vài người..."

Kiến Thu trợn mắt, xem ra còn nát hơn xa hắn tưởng tượng, vài mống thì đào được bao nhiêu linh tinh? Nhưng nếu vài mống là cao thủ thì cũng đỡ...

Nghĩ vậy, Kiến Thu dò hỏi: "Gã lao công, đầu bếp, chạy vặt..."

Phúc Pháp gật đầu: "Họ là vài người trong số những thành viên còn sót lại."

"Xong!" Kiến Thu thầm nghĩ, giấc mộng xây dựng mỏ đào linh tinh xem như vỡ mộng, với một lũ phế vật thì đào cái đít!

Nghĩ thế, Kiến Thu lặng lẽ đứng dậy, thở dài rồi nói với Phúc Pháp: "Ta cứ tưởng với tài trí của mình, ta có thể giúp cho Hắc Đạo trở nên hùng mạnh, nhưng xem ra ta quá tự phụ."

"Vậy là ngươi không muốn gia nhập?" Phúc Pháp bình thản hỏi.

Kiến Thu gật đầu.

"Mời!" Phúc Pháp lịch thiệp đưa tay chỉ ra ngoài, ý muốn đuổi khách.

Kiến Thu bước ra, sau đó dừng lại và nói: "Ta có một lời khuyên cho ngươi: Tổ chức này quá nát, nếu không có khả năng quản lý thì tốt nhất nên giải tán, kiếm đường khác mà sống!"

Phúc Pháp mỉm cười gật đầu, sự thật là hắn không có khả năng quản lý tổ chức này, nhưng không phải vì hắn quản lý kém, mà vì những thành viên của Hắc Đạo quá khó quản.

Kiến Thu thất vọng rời đi, đến một nơi rừng vắng, chợt có một bóng người xuất hiện và hỏi: "Thế nào rồi?"

Kiến Thu không bất ngờ trước sự xuất hiện của người này, lắc đầu đáp: "Quá thất vọng, không có một thành viên nào ra hồn."

"Tốt! Có vẻ đúng như những gì chúng ta thăm dò lâu nay, Hắc Đạo không có thủ lĩnh nên sớm tan rã, nhiều thành viên tài năng đã rời đi, chỉ còn lại lũ ô hợp."

"Vậy thì sao?" Kiến Thu nghi ngờ hỏi.

Người kia cười đáp: "Thì sao? Bắt hết tàn dư của Hắc Đạo, tra hỏi tung tích Võ Phi Dương và dùng chúng làm con tin!"

Hết chương 339
 

Xuân_Diệu

༺ Viết & Sẻ Chia ༻
614
7
Chương 340: Hạt Giống Đế Vương

Địa Tâm Cảnh hoang vu tĩnh lặng sau hai năm vắng dấu chân người, hầu hết người luyện hồn đã rời khỏi Địa Tâm Cảnh, nhưng không phải tất cả.

Trong một tổ kiến vừa được gầy dựng lại sau tai nạn hai năm trước...

Một người nằm đau đớn quằn quại giữa hàng nghìn xác kiến, khắp người hắn phóng ra lượng linh lực dồi dào tựa như quả bóng quá căng nên xì hơi.

Vật vã suốt nhiều giờ, cuối cùng hắn cũng nằm yên tĩnh lại, gương mặt tái nhợt nhưng hé môi nở nụ cười thỏa mãn.

Chợt một hình bóng hư ảo giống như một con chó hung tợn hiện ra bên cạnh hắn, nó nói: "Khá lắm! Dưỡng sức một thời gian rồi tiếp tục."

Gã thanh niên khó chịu hỏi: "Sư phụ, côn trùng trong Địa Tâm Cảnh sinh sôi rất nhanh, sao chúng ta không đẩy nhanh tốc độ?"

Hư ảnh con chó gầm gừ nói: "Trần Phi Âm, ngươi không biết ẩn nhẫn thì làm sao làm được việc lớn? Giục tốc bất đạt, hơn nữa, tuy người thường không thể ra vào Địa Tâm Cảnh được nữa, nhưng Thần thì có thể, nếu ngươi hành động bất cẩn bị Thần phát hiện thì rất phiền phức!"

Trần Phi Âm im lặng thật lâu...

***

Thiên Ý Lâu.

Thiên Hương lặng lẽ ngồi ngắm dòng sông Hương bên cửa sổ, đôi mắt đẹp dịu dàng thoảng nét suy tư.

Lâu chủ Ngọc Lan gõ cửa rồi tiến vào phòng, sau đó nàng lễ phép cúi chào: "Chủ nhân!"

Ngọc Lan luôn gọi Thiên Hương là tiểu thư, nên tiếng gọi chủ nhân này không dành cho Thiên Hương, mà dành cho chủ nhân thật sự của Thiên Ý Lâu, tiên hậu Thiên Như Ý.

Thiên Như Ý đã đứng sau lưng Thiên Hương một lúc.

"Có lẽ... tương lai sẽ khác..." Thiên Hương nói, là nói, bằng chính giọng nói của nàng, trong chính thân xác của nàng.

Thiên Như Ý lắc đầu: "Ta không nghĩ vậy, có những tương lai mà dù ngươi cố gắng thay đổi thế nào đi nữa thì nó vẫn xảy ra."

Thiên Hương không cam lòng: "Ta nghĩ nếu ta đạt đến thứ sức mạnh ngang với hắn thì ta sẽ ngăn chặn được..."

Thiên Như Ý thở dài: "Thế giới này như một bàn cờ, tất cả chúng ta chỉ là những quân cờ, dù quân cờ có đi nước nào cũng chỉ do người chơi cờ điều khiển."

"Nhưng ta sẽ là một quân cờ đi sai quy tắc, là một quân cờ nhảy khỏi bàn cờ, tấn công người điều khiển và chiếm quyền chơi cờ!" Thiên Hương nói.

Thiên Như Ý liền đáp lại: "Ngươi tưởng là như vậy! Cho đến khi ngươi biết hóa ra những điều ngươi cho là sai quy tắc đó vẫn do người chơi cờ điều khiển, hắn cố ý đi sai, hắn cố ý thả ngươi ra khỏi bàn cờ, hắn cầm ngươi tự đánh vào hắn, cho ngươi chơi cờ thay hắn, nhưng cuối cùng ván cờ vẫn theo ý hắn!"

Thiên Hương im lặng.

Thiên Như Ý lại nói: "Ngươi cho rằng ngươi đang nghịch thiên, nhưng hóa ra những gì ngươi làm vẫn là theo ý thiên! Kẻ mà ngươi, ta và cả thế giới này muốn chống lại, là một kẻ không thể chống lại!"

Một khoảng lặng, cho đến khi Thiên Hương lên tiếng hỏi: "Nếu thiên không thể nghịch, vậy những gì ngươi và Minh Châu làm là vì điều gì?"

Thiên Như Ý đáp: "Ta làm theo những gì lòng ta muốn, còn Minh Châu tính toán gì ta cũng không biết."

Sau đó, Thiên Như Ý nói tiếp: "Đi đi, rời khỏi Thiên Ý Lâu. Từ nay ta trả giọng nói cho ngươi..."

***

Hang Sơn Đoòng.

Hoài Bão đứng trên ngọn tháp đá cao nhất trong hang, hướng nhìn về phía cột sáng từ giếng trời chiếu xuống.

Bảy năm trước, hắn là một hoàng tử phế vật bị cho là không thể tu luyện, cho đến khi tìm đến hang này, lấy được đoạn kiếm Nghịch Thiên và giải thoát cho Tề Thiên Ma Tôn.

"Sư phụ, có thật là hiện giờ thế giới đã bị hủy diệt không? Có thật Việt Nam là đất nước duy nhất còn tồn tại không?" Hầu hết người dân Việt Nam đều nghĩ rằng Việt Nam là đất nước duy nhất tồn tại sau tận thế, nhưng với Hoài Bão, một kẻ biết đến sự tồn tại của Thiên Kiếm, kẻ từng chiến đấu với Tà Linh, với Đường Thông Thiên, với quả tim của Thiên, hắn hoài nghi điều người ta cho là sự thật hiển nhiên kia.

Tề Thiên Ma Tôn lờ mờ hiện ra bênh cạnh Hoài Bão, lão nhìn quanh khung cảnh quen thuộc nơi mình bị giam cầm rồi nói: "Ta không biết, nhưng có lẽ là còn, một Tối Thượng như Lạc Long Quân có thể phong ấn một đất nước thì không có lý do gì những Tối Thượng khác không thể làm điều tương tự, và Phật giáo là một minh chứng."

"Khi đó có bao nhiêu Tối Thượng?" Hoài Bão tò mò hỏi.

"Chỉ có vài Tối Thượng, nhưng có ít nhất một nửa số Tối Thượng chết trong Thế Chiến, cũng có thể có Tối Thượng sinh ra sau thế chiến, ta không chắc lắm."

Hoài Bão giật mình cảm thán: "Tối Thượng chết một nửa? Thế Chiến là gì mà khủng khiếp đến vậy?"

Trong đôi mắt già nua của Tề Thiên Ma Tôn như hiện ra những hình ảnh xa xăm của hàng nghìn năm quá khứ, những cuộc chiến đẫm máu, những khung cảnh hùng vĩ, rồi lão nói: "Thế giới lúc đó đứng trước nguy cơ vụn vỡ, để giành lấy đất đai và tài nguyên cho mình, một số nước đã tiến hành xâm lược. Rồi các nước tranh giành thuộc địa, cộng với các nước thuộc địa đứng lên khởi nghĩa, những cuộc chiến lan rộng ra quy mô toàn thế giới."

"Nói vậy thế giới vụn vỡ như ngày nay không phải do Thế Chiến gây ra, mà là nguyên nhân gây ra Thế Chiến?"

"Đúng vậy!"

"Vậy cái gì khiến thế giới vụn vỡ?" Hoài Bão càng hỏi càng tò mò.

Lúc này, Kiếm Linh hiện ra và nói: "Là do Diệt Thế, hoặc ngươi cũng có thể gọi nó là Thiên Chiến. So với Diệt Thế thì Thế Chiến giống như trò đánh trận của trẻ con."

Hoài Bão kinh ngạc: "Nếu cuộc chiến của Tối Thượng là trò đánh trận của trẻ con, vậy Diệt Thế ở cấp độ nào? Chẳng lẽ còn có cấp bậc cao hơn cả Tối Thượng?"

Kiếm Linh lắc đầu: "Không có, Tối Thượng là cấp bậc cuối cùng của linh hồn. Nhưng có thể Hoàn Mỹ chưa phải cảnh giới cao nhất!"

Người luyện hồn nào cũng biết đi liền với mỗi cấp bậc của linh hồn là một cảnh giới linh lực tương ứng, và ai cũng biết, tương ứng với cấp bậc Tối Thượng là cảnh giới Hoàn Mỹ, trở thành Tối Thượng sẽ trở nên Hoàn Mỹ. Nếu Kiếm Linh không nói ra, Hoài Bão cũng chẳng bao giờ nghĩ đến ở cấp bậc Tối Thượng còn một cảnh giới thứ hai.

"Cảnh giới đó gọi là gì?" Hoài Bão cực kỳ tò mò về thông tin mới.

Kiếm Linh lắc đầu: "Ta không biết, hoặc không nhớ, nhưng có thể gọi đơn giản là cảnh giới cuối cùng."

Thấy Hoài Bão suy tư, Tề Thiên Ma Tôn nhắc nhở: "Ngươi mới hai mươi tuổi, làm Tối Thượng chưa chắc nổi, nghĩ chi đến chuyện càng xa vời?"

Kiếm Linh gật đầu đồng tình: "Đúng vậy! Ta cảm nhận được acheckerviet.com đang biến đổi, có lẽ Con Đường Đế Vương đang chuẩn bị bước vào giai đoạn mới. Không đi đến cuối Con Đường Đế Vương thì đừng mơ trở thành Tối Thượng!"

Hoài Bão hỏi: "Ta vẫn chưa rõ, Con Đường Đế Vương là gì?"

Đó cũng là câu hỏi mà Sùng Hạo hỏi thần Kim Quy.

Hồ Gươm, Sùng Hạo với mái tóc bạc trắng, thân hình lực lưỡng hơn hẳn hai năm trước, hắn ngồi bên tháp Rùa, lắng nghe lời thần Kim Quy nói.

"Con Đường Đế Vương thực chất là một cuộc tuyển chọn, những thiên tài trẻ tuổi được chọn sẽ phát triển theo cách của riêng mình, kẻ nào vượt qua tất cả đối thủ để trở thành người chiến thắng thì con đường phát triển của kẻ đó chính là Con Đường Đế Vương, và kẻ chiến thắng đó cũng trở thành Đế Vương Bách Tộc."

"Ai tuyển chọn?"

"acheckerviet.com! Không do một cá nhân hay một tổ chức nào dựng nên, Con Đường Đế Vương giống như tự nhiên xảy ra và tự nhiên kết thúc. Người ta chỉ có thể nhận biết thời điểm con đường mở ra bằng cách tính toán dựa trên những lần mở trước, hoặc chờ đến lúc con đường mở ra, acheckerviet.com sẽ biến đổi, khi đó, con sẽ cảm thấy rất rõ rằng đất trời giống như chuyển từ đông sang xuân, và những người được chọn giống như những mầm cây mới sinh, chuẩn bị vươn mình tranh nhau cao lớn."

Sùng Hạo suy nghĩ rồi nói: "Hình như con chưa từng có cảm giác đó?"

Kim Quy cười hiền nói: "Con có! Nhưng khi đó, con chỉ là đứa bé mới phá vỏ trứng chui ra. Con Đường Đế Vương mở ra đúng vào năm con ra khỏi trứng, nên rất có thể, con đang là một hạt giống đế vương, ứng cử viên cho ngôi Đế Vương Bách Tộc thế hệ tiếp theo, kế thừa ngôi vị của cha con từ bốn nghìn năm trước."

"Thưa thầy, làm Đế Vương Bách Tộc khác gì với làm Hoàng Đế?"

Thần Kim Quy gật đầu: "Khác hoàn toàn! Hoàng Đế chẳng qua là tự xưng, còn Đế Vương Bách Tộc là người được acheckerviet.com ban phước, được đất nước công nhận, đất nước ở đây không chỉ nói về người dân, mà về mọi chủng tộc, mọi cành cây, ngọn cỏ, hòn đá, bầu trời, biển lớn... Và cho đến bây giờ, cách duy nhất để thăng cấp Tối Thượng mà ta biết chính là trở thành Đế Vương Bách Tộc."

Sùng Hạo gật gù: "Vậy là một thời đại chỉ có một Tối Thượng sinh ra."

"Cũng có thể là không có Tối Thượng nào sinh ra." Thần Kim Quy thêm vào.

"Tại sao?" Sùng Hạo thắc mắc.

Thần Kim Quy kể: "Bốn nghìn năm trước, Lạc Long Quân chấm dứt Thần Chiến lần thứ nhất, chiến thắng Con Đường Đế Vương và trở thành Đế Vương Bách Tộc chân chính đầu tiên của nước ta."

"Hai nghìn năm trước, Con Đường Đế Vương lần thứ hai mở ra, hai ứng cử viên hàng đầu là Sơn Tinh và Thủy Tinh, cuộc tranh ngôi của hai người này đã gây ra Thần Chiến lần thứ hai, kết quả hai người lưỡng bại câu thương, không ai chiến thắng, ngôi Đế Vương Bách Tộc bỏ trống."

"Hai lần Con Đường Đế Vương khai mở gây ra hai cuộc Thần Chiến, đủ thấy sự tàn khốc của con đường này, và Sơn Tinh Thủy Tinh là minh chứng cho thấy, mỗi lần Con Đường Đế Vương mở ra chưa chắc sẽ có Đế Vương Bách Tộc mới sinh ra."

Theo cách nghĩ của Sùng Hạo, đơn giản chính là phải đánh bại tất cả.

***

Dương dẫn Tịnh Nghiên lên đến đỉnh Bạch Mã, vừa đến cổng vào thì thằng nhóc đứng canh gác liền phóng đến mừng rỡ nói: "Bích Diệp nói cho ta biết ngươi sẽ tìm đến đây mà! Chờ mãi!"

Dương nhìn thằng nhóc có phần quen thuộc, ngoại hình không khác gì so vơi lần gặp trước, hắn liền nhận ra: "Vô Địch sư tổ, lâu rồi không gặp!"

Vô Địch xua tay: "Chào hỏi gì! Nhanh sửa dùm ta cái gối!"

"Hư rồi hả? Hư chỗ nào?" Dương tròn mắt hỏi.

Vô Địch đảo mắt, kéo Dương thấp xuống rồi thì thầm vào tai: "Nó bị tét chỗ đó..."

"Vãi!" Dương thốt lên, hắn đảo mắt suy nghĩ rồi nói: "Vấn đề này dễ sửa nhưng cần sự chính xác tuyệt đối, để ta giao trí tuệ nhân tạo làm?"

Dương cố ý nhấn mạnh cụm từ trí tuệ nhân tạo, sao đó hắn lấy Hắc Phù Đổng ra.

Vừa ra, thấy Vô Địch trong hình hài trẻ em, Hắc Phù Đổng dùng cánh tay sắt nựng má Vô Địch và hỏi: "Thằng cu nào đây? Con rơi của sếp hả?"

Sau đó hắn hất cằm với Vô Địch và nói: "Ê cu! Khoanh tay chào chú coi!"

"Hắn là Vô Địch, Cực Hạn Chúa Tể!" Dương sợ Hắc Phù Đổng chơi dại nên vội giới thiệu.

Nghe xong, Hắc Phù Đổng nhanh như chớp quỳ xuống, hai tay khoanh lại ngoan ngoãn cúi đầu trước Vô Địch.

Sau lưng Dương, Tịnh Nghiên vốn đã nghe nói về Hắc Phù Đổng, nhưng không ngờ thằng trí tuệ nhân tạo này ngu như vậy, nói thằng nhóc mười mấy tuổi là Cực Hạn Chúa Tể mà cũng tin.

Đương nhiên Tịnh Nghiên không biết lời Dương nói là thật.

Dương lại chỉ vào chiếc gối ôm trên tay Vô Địch và nói với Hắc Phù Đổng: "Còn đó là chị ngươi, tên là Búp Bê Tình D... À mà thôi, tên là Búp Bê."

Nghe thế, Hắc Phù Đổng liền khoanh tay chào Búp Bê: "Em chào chị ạ!"

Tất nhiên Búp Bê không đáp lại.

Thấy Hắc Phù Đổng ngu ngơ chờ lời đáp lại từ Búp Bê, Dương giải thích: "Chị ngươi là phiên bản đời cũ, không có trí tuệ và khả năng hoạt động tự động như ngươi."

"Ra vậy!" Hắc Phù Đổng gật gù.

Mà lúc này, Vô Địch nhìn Hắc Phù Đổng với vẻ mặt thèm thuồng, khiến cho Hắc Phù Đổng sợ hãi vội dùng một tay che ngực, một tay chặn giữa hai chân, miệng mếu máu: "Người ta là đàn ông đó má!"

Thật ra Vô Địch thèm thuồng chính là trí tuệ nhân tạo của Hắc Phù Đổng, nếu Búp Bê có trí tuệ và khả năng tự động như vậy thì thôi rồi...

Đó cũng là lí do Dương cố tình khoe Hắc Phù Đổng, mục đích để dụ dỗ Vô Địch hỗ trợ cho Hắc Đạo.

Cầm lấy Búp Bê trong dạng gối ôm, Dương vuốt ve và nói: "Thật ra ta cũng muốn áp dụng trí tuệ nhân tạo vào búp bê, nhưng khả năng có hạn..."

Nghe thế, Vô Địch liền hỏi: "Ngươi cần gì? Linh tinh, khoáng thạch, hay bất cứ gì, ta đi tìm về cho ngươi!"

Thấy con mồi mắc câu, Dương liền lắc đầu: "Để tạo ra trí tuệ nhân tạo, tâm hồn ta cần yên bình, nhưng mà có nhiếu vấn đề để ta lo quá, ví dụ như Hắc Đạo đang thiếu lực lượng nòng cốt đủ sức mạnh chèo chống..."

"Để ta giúp ngươi, dù sao cũng rảnh!" Vô Địch nói.

"Vậy thì tốt quá, ta sẽ có gắng sớm ngày nâng cấp Búp Bê! Ngài thích kiểu gì? Dịu dàng hay hoạt bát, ngây thơ hay quyến rũ?"

Nghĩ đến thôi đã thấy tê người, Vô Địch đăm chiêu suy nghĩ tính cách cho Búp Bê mà hắn mong muốn nhất.

"Hoặc ta có thể cài đặt nhiều tính cách cho ngài thay đổi theo ý thích, nhưng chắc ta sẽ cần nhiều sự thành thơi an nhiên hơn nữa..."

"Không thành vấn đề! Làm nhanh nhanh cho ta!" Vô Địch gật đầu cái rụp.

Hết chương 340
 

Xuân_Diệu

༺ Viết & Sẻ Chia ༻
614
7
Chương 341: Hy Vọng Của Long Tộc

Sau khi gặp lại Vô Địch, Dương cùng Tịnh Nghiên và Hắc Phù Đổng theo chân Vô Địch tiến vào khu trại.

Vừa vào, Dương gặp một gã đàn ông đang cầm chổi quét sân, gã đàn ông này râu ria xồm xoàn, ăn mặc xuề xòa, nhưng thực chất ẩn bên trong là loại khí chất của bậc kiêu hùng ít ai có được.

Long Chúc Lôi, anh của mẹ Dương, cha của Long Ngạo. Trước đây, Dương từng tiếp xúc với Long Chúc Lôi, nhưng khi đó Dương giả làm người khác. Giờ gặp lại với thân phận thật ở Hắc Đạo khiến Dương không khỏi bất ngờ và ngổn ngang cảm xúc.

Tại Long Thành khi đó, Dương và Diễm rơi vào tuyệt vọng, Long Chúc Lôi đã lao ra phẫn nộ chửi mắng Long Hán xối xả bất chấp vai vế, thân phận và chênh lệch cấp bậc, hành động này khiến lòng Dương luôn ghi nhớ.

Nhưng Dương chưa từng ngờ rằng Long Chúc Lôi sẽ có mặt tại Hắc Đạo, tổ chức Dương lập ra để âm mưu tấn công Long Thành.

Khi Dương đang thẫn thờ, Long Chúc Lôi tiến đến, vỗ vai Dương cái bẹp và nói: "Mụ nội! Lớn bộn!"

Một cái vỗ vai, một câu ngắn ngủn, nhưng Dương cảm giác được tình thân trong ánh mắt Long Chúc Lôi, dù hai người đứng ở hai phe đối lập.

Long Chúc Lôi không giỏi thể hiện cảm xúc, Dương cũng không biết nói gì, im lặng một lúc, Dương mới mở miệng hỏi: "Sao cậu lại ở đây?"

"Mụ nội!" Long Chúc Lôi quạo quọ nói: "Kể ra cũng dài, ngày xưa ta có gặp một tia Hắc Ma Đế Lôi, bị nó đánh cho te tua. Sau đó ta thuê người lần tìm dấu vết của nó, cho đến hai năm trước, ta có tin tức và tìm đến."

"Mụ nội!" Long Chúc Lôi khó chịu mắng rồi kể tiếp: "Đúng là có Hắc Ma Đế Lôi, nhưng ngoài ta còn có một con bé, chắc cỡ tuổi bây. Mụ nội, hóa ra Hắc Ma Đế Lôi là của nó, ta tức quá chửi nó một trận."

"Mụ nội nó! Ai ngờ nó mạnh vãi cức, nó đánh ta một trận bầm hết mình mẩy, sau đó phong ấn linh lực ta rồi chửi ta lớn đầu mà mất dạy, bảo ta đi học lại cách làm người."

Nghe thế, Dương trố mắt ngạc nhiên, tầm tuổi Dương mà đánh bại Long Chúc Lôi thì chắc cũng tầm thiên tài Hùng Vương Bảng.

Long Chúc Lôi tức thở hồng hộc kể tiếp: "Hình như nó xưng tên là Dạ Minh Châu gì đó."

"Dạ Minh Châu?" Dương chưa từng nghe qua cái tên này, nhưng lại gợi cho Dương một cái tên khác, Minh Châu. Dương lập tức hỏi Google về thông tin của Dạ Minh Châu, nhưng không có đáp án.

Dương đã quá quen với chuyện Google không trả lời được một số câu hỏi của hắn, trước đây Dương vẫn luôn cho rằng Google thích nói thì nói, thích giấu thì giấu, nhưng trong hai năm không có Google, có nhiều khi Dương suy nghĩ lại và cảm thấy dường như không đơn giản là như vậy, thậm chí, theo cảm giác mơ hồ của Dương, có thể Google có nhiều tầng thông tin và Dương cần một thứ hoặc điều gì đó để khai phá những tầng thông tin cao hơn và cũng có thể là mở khóa những khả năng đặc biệt hơn.

Lúc Dương và Long Chúc Lôi nói chuyện, những người xung quanh nghe tiếng nên lần lượt đến xem.

Dương lần lượt chào hỏi Phan Phúc Pháp, Lương Vô Thường, Đặng Vô Tâm.

Phan Phúc Pháp chính là người đã gợi ý Dương sáng lập Hắc Đạo và cũng trợ giúp Dương gầy dựng tổ chức.

Vô Ảnh Công Tử Lương Vô Thường, từng là thiên tài hạng nhất của Tứ Siêu Tân Tinh, là một thiên tài xuất chúng nhưng xuất thân từ Thâm Hậu Môn, một tổ chức không quá lớn mạnh. Điều này khiến tài năng của Lương Vô Thường bị giới hạn. Từng có nhiều tổ chức muốn chiêu mộ Lương Vô Thường nhưng hắn đều từ chối vì không muốn phản lại Thâm Hậu Môn.

Dương đánh giá rất cao tài năng của Lương Vô Thường nên đã bàn với Phan Phúc Pháp viết thư mời Lương Vô Thường hỗ trợ Hắc Đạo 15 năm, trong 15 năm này, Lương Vô Thường vẫn là người của Thâm Hậu Môn. Đổi lại, Dương vẽ ra một bản thiết kế bảo vật cực kì phù hợp với hai thuộc tính linh lực của Lương Vô Thường cùng với lời hứa trong vòng ba năm sẽ tặng món bảo vật này cho Lương Vô Thường.

15 năm đối với người luyện hồn không dài. Hơn nữa chỉ là hỗ trợ chứ không bắt phải gia nhập Hắc Đạo, so với tiềm năng to lớn của bản thiết kế bảo vật mà Dương vẽ ra, thậm chí là chưởng môn Thâm Hậu Môn đều gật đầu đáp ứng cho Lương Vô Thường tham gia hỗ trợ xây dựng Hắc Đạo.

Còn đối với Đặng Vô Tâm, Dương dùng cùng một cách thức, nhưng khác biệt ở chỗ thay vì hứa hẹn một bảo vật, Dương tặng không cho Thảo Cầm Viên một bản thiết kế loại nhẫn không gian chứa được linh thú loại đặc biệt, hiệu quả hơn hẳn loại mặt dây chuyền mà Đặng Vô Tâm dùng để trấn giữ Lôi Ảnh Thú. Bản thiết kế này khiến Đặng Đô mừng phát điên, thiếu điều muốn gả Đặng Vô Tâm cho Dương, nhầm, muốn gả Đặng Vô Tư cho Dương.

Sau khi chào hỏi ba người Phan Phúc Pháp, Đặng Vô Tâm, Lương Vô Thường, Dương giật mình nhìn thấy Độc Hành.

Trái với sự ngang tàn và mạnh mẽ mà Dương thấy ở Độc Hành qua hai lần chạm trán, Độc Hành hiện tại trông phờ phạc mệt mỏi như thằng trúng thực, hắn thấy Dương nên liền chạy đến mừng rỡ chào Dương: "Thủ lĩnh! Phan Phúc Pháp nói thủ lĩnh chính là thủ lĩnh! Em là Vạn Lý Độc Hành, xin chào thủ lĩnh, kính chúc thủ lĩnh sống lâu trăm tuổi, vạn sự như ý."

Sự cung kính của Độc Hành khiến Dương nghi ngờ nhìn kĩ xem trên đầu Độc Hành có cây nấm đầu buồi nào không, nhưng không có.

Độc Hành vẫn mất trí nhớ vì chịu ảnh hưởng từ cú đấm mang hắc niệm của Dương.

Nhưng Dương không chắc, nên hắn nhìn Độc Hành bằng ánh mắt nghi ngờ.

Tưởng Dương không biết gì về Độc Hành, Phúc Pháp liền giới thiệu: "Độc Hành gia nhập Hắc Đạo để xin bữa cơm ăn qua ngày sau khi bị tai nạn mất trí, hắn hơi khờ nhưng khá khỏe, đang làm chân sai vặt."

Nghe thế, Dương trợn mắt nhìn Phan Phúc Pháp, ụ má, Nhất Ảnh Độc Hành, kẻ khiến ngay cả Đoạn Tuyệt, Trịnh Thiên Minh, Vân Phi cũng phải sợ xanh mặt, vậy mà bay dám bắt nó làm chân sai vặt, nó nhớ lại nó vặt cho bay trụi lông háng!

Thấy mặt Dương nghi hoặc, Phúc Pháp vỗ đầu Độc Hành và nói: "Hắn hiền lắm, cần gì cứ sai hắn làm!"

Độc Hành cúi đầu lễ phép nói với Dương: "Thủ lĩnh cần gì cứ gọi em, việc gì em cũng làm, thậm chí là cầm cu cho thủ lĩnh đái em cũng làm."

Dương xanh mặt, đang không biết làm gì với Độc Hành thì chợt có tiếng gọi từ gian bếp: "Ăn cơm nào! Hôm nay có món mới."

Nghe tiếng gọi, Dương chợt có cảm giác giống như bầu không khí trở nên u ám lạ thường, rồi Dương thấy Phan Phúc Pháp mếu như sắp khóc, Lương Vô Thường nhíu mày, Đặng Vô Tâm hai tay ôm đầu, Vô Địch xoa trán, Độc Hành ngã bẹp xuống đất.

"Mụ nội! Lại món mới!" Long Chúc Lôi chửi thề.

Dương khó hiểu hỏi: "Món mới thì sao? Tệ lắm hả cậu?"

Phan Phúc Pháp mếu máu nói: "Không tệ, nhưng không tốt cho hệ tiêu hóa! Kẻ nấu là Võ Bạch, món nào hắn nấu cũng giống như thuốc xổ, nhất là mỗi khi có món mới."

"Vậy thì đừng ăn, và đừng để hắn nấu nữa?" Dương nhíu mày nói.

Phúc Pháp lắc đầu: "Từ khi hắn thử nấu ăn lần đầu thì ta đã khuyên hắn bỏ đi để làm người, nhưng hắn bảo hắn giống như được khai sáng, nấu ăn giúp hắn quên đi nỗi đau thất tình, thậm chí hắn xem nấu ăn là tình yêu của đời mình. Hắn không chịu bỏ, chúng ta vờ ăn ít hoặc không ăn thì hắn dỗi, mà tên này khi giận dữ thì rất cục súc..."

Phúc Pháp ngập ngừng rồi thì thầm với Dương: "Ai không chịu ăn, hắn rủ ra tập võ rồi đập cho nhừ tử!"

Mà lúc này Dương thấy một thanh niên mặc tạp dề trắng bước ra từ gian nhà bếp. Ấn tượng đầu tiên của Dương là mái tóc trắng trên gương mặt trẻ trung, và khi nhìn kĩ gương mặt kẻ này, Dương mang máng nhớ ra là mình đã từng gặp gỡ kẻ này một lần.

"Là kẻ ở Băng Sơn Tuyết Lâm?" Dương nhớ ra, đó là lúc Dương còn là Bình Thường mất trí, hắn gặp kẻ này trong cuộc hành hương đến Băng Sơn Tuyết Lâm và lầm tưởng kẻ này là sư phụ hắn. Lúc Bình Thường quỳ xuống dập đầu chào Võ Bạch, Võ Bạch cũng quỳ xuống dập đầu gọi Dương là sư phụ.

Ngoài ra, bản thân Dương cũng không biết rằng, vì Võ Bạch cục súc gây nhiễu loạn không gian nên khi đó bọn Bình Thường mới từ Băng Sơn Tuyết Lâm lạc sang Phật Cảnh.

Võ Bạch cũng thấy Dương, hắn giơ tay chào Dương như đã quen biết từ trước: "Anh rể! Lâu quá không gặp!"

Võ Bạch chạy đến vừa tay bắt mặt mừng với Dương vừa nói: "Lần trước thấy anh rể nằm xỉu mà bận quá không kịp chào hỏi, bà chị lo cho anh rể lắm đấy!"

Dương chẳng hiểu mô tê gì ráo: "Hả? Anh rể là sao? Xỉu hồi nào? Bà chị nào cơ?"

Võ Bạch đáp: "Ở Địa Tâm Cảnh ấy, em với bà chị bận cứu thằng em út nên không kịp chào hỏi, anh rể đừng giận."

Dương không tra được thông tin gì về tên Võ Bạch này, chỉ có thể suy đoán rằng tên này và chị em nhà hắn là những nạn nhân được Dương cứu trong cuộc chiến dưới Địa Tâm Cảnh. Dương đâu thể biết Võ Bạch nói đến Vô Thiên Dạ Minh Châu và Vô Thiên Trục Nhật, vì khi Vô Thiên Bạch và Dạ Minh Châu xuất hiện để cứu Trục Nhật trong Địa Tâm Cảnh thì Dương đã ngất đi.

Võ Bạch tỏ ra hâm mộ nháy mắt với Dương: "Bà chị mê anh như điếu đổ, cứ lâu lâu lại nhắn hỏi tinh tức ông anh, muốn tìm gặp ông anh để học Dạ Hành."

"Dạ Hành?" Dương càng khẳng định Võ Bạch và chị hắn là người hâm mộ của mình, vì Dạ Hành là dị năng tối hậu của riêng Hắc Ma Đế Lôi, người khác làm sao học được?

Trừ khi...

"Cho hỏi chị ngươi tên gì?" Dương nghi ngờ hỏi.

Võ Bạch đáp chỉ mình Dương nghe được: "Chị ta kể lúc gặp anh thì bả chưa đặt tên, bả dặn nếu gặp anh thì gửi anh lời nhắn: Dạ Minh Châu sẽ cưa đổ anh."

Dương trợn tròn mắt, Dạ Minh Châu này cũng quá đáo để rồi, chẳng lẽ vì thích hắn nên nàng mới thu phục Hắc Ma Đế Lôi, dẫn đến cuộc đụng độ với Long Chúc Lôi?

Tỏ ra hâm mộ Dương vô cùng, Võ Bạch xoa tay nói: "Hâm mộ anh quá, đỉnh cao của tán gái chính là khiến gái phải tán mình. Anh rể đi đường xa chắc đói rồi, vào đây ăn thử món em mới chế ra..."

***

Long Thành, trong một nơi tối tăm.

Một giọng nói yếu ớt chua chát vang lên: "Long Ngạo bị truy sát, không rõ sống chết..."

Một giọng khác thở dài rồi nói: "Long Ngạo cũng thất bại, chẳng lẽ Long Tộc thật sự tàn rồi sao?"

"Long Thành bị phong tỏa, toàn bộ chúng ta bị khống chế, nếu nói còn hy vọng, có lẽ chỉ có thể trông chờ vào những người bên ngoài."

"Bên ngoài? Còn có ai ở ngoài Long Thành có khả năng và thật lòng muốn cứu Long tộc?"

"Long Chúc Lôi, Long Chúc Phong, Long Chúc Diễm, Long Chúc Băng, và... Võ Phi Dương..."

Khi những cái tên vang lên, những người có mặt cùng lắc đầu chua chát, niềm hy vọng cuối cùng của Long tộc lại là những người, hoặc bị Long tộc ruồng bỏ, hoặc rời bỏ Long tộc...

Hết chương 341
 

Bình luận mới