Tội Lỗi ( Tiếp tục hồi kết )

  • ACHECKERVIET.COM là tên miền phụ khi checkerviet không truy cập được.
    CLICK HERE để truy cập vào kênh telegram của diễn đàn.
    CHÚ Ý: Cập nhật mới nhất v/v đăng ký nhà cung cấp tại checkerviet Xem thêm
Cài đặt VPN 1.1.1.1 khi checkerviet bị chặn
Cài đặt ngay
GIỚI THIỆU

Xin phép các langtucodoc cho em gọi bằng anh, mặc dù em nhỏ hơn anh gần 20 tuổi và viết lại kết thúc truyện " Tội Lỗi " để có một kết thúc có hậu cho tất cả mọi người đều hạnh phúc và anh không còn dằn vặt vì tội lỗi ngày xưa.

Tôi biết và đọc được câu truyện " Tội lỗi " khá muộn và tôi mới đọc hết câu truyện 2 hôm trước. Và bị ám ảnh bởi câu truyện đặc biệt là " Nhím ". Chắc đến bây giờ chắc các bạn chưa quên được câu truyện này. Có bao giờ bạn đặc ra vô vàn câu hỏi khi anh đã không viết tiếp về thực tại cuộc sống của anh :
- Anh bây giờ ra sao ? Anh còn mặc cảm tội lỗi ?
- Em như thế nào ?
- Hồng ra sao ? Có khi nào đứa con của Hồng là con của anh ?
- Liệu anh có gây ra tội lỗi tiếp tục với Vân Anh khi ngày ngày gặp lại hình bóng của Nhím trong Vân Anh ?
- ...
Liên tục mấy ngày tôi luôn nghĩ như thế . Nên tôi quyết định viết để trả lời những câu hỏi ấy nên tôi đã viết để trả lời cho những câu hỏi ấy.
Câu hỏi đầu tiên tôi trả lời là Hồng. Cô là người phụ nữ cam chịu và hết mực yêu anh mặc dù anh đối xử với cô như vậy . Tính tất cả thời gian từ lúc anh và Hồng kết thúc : 1 năm 8 tháng chửa bệnh trong Nam + 1 tháng đi học tiếng nhất + 3 tháng học nghề + 1 năm đi làm + thời gian linh tinh cho đên khi anh gặp lại Hồng ở nhà của " Em " = Chắc cũng gần 4 năm. Với tính cách trầm lặng và cam chịu của Hồng với lại cô rất yêu anh. Làm sao trong khoảng thời gian ấy mà cô có thể vượt qua quá nhanh và có tình yêu mới rồi kết hôn có con đến khi gặp anh con cô đã tầm hơn 2 tuổi . Chỉ trong chưa đầy 4 năm làm sao có thể được. Anh có biết bố thằng bé ấy là ai ? Liệu Hồng có nói dối anh ?
Tiếp tục là " Em " : Ngày hôm đó nếu anh nói là đi tìm Em trùng hợp tiệc cưới của Em thay vì là nghe bạn nói về tiệc cưới của Em, thì chắc có lẻ "Em" hủy đám cưới để trở về với anh. Nhưng anh không làm thế.
Rồi sau đó là Vân Anh.

Tôi chỉ viết để thỏa lòng về kết thúc đẹp cho anh và nó không phải là sự thật. Và do không phải là người trải qua thật sự những nổi đau như anh nên có thể viết lạc nhịp. Mong các bạn hãy đọc và đừng gạch đá và mong anh đọc được những dòng này để anh có thể viết hoàn chỉnh về cuộc đời của anh cho đến hiện tại. Thân gửi anh.
 
PHẦN 1

Bằng những nổ lực của tôi, nên bây giờ tôi đã là ông chủ của một công ty lớn tôi đã trở thành một người thành đạt . Không như ngày xưa nửa , lao vào kiếm tiền phải vì lời nói bóng gió của mẹ tôi mà vì là Nhím, vì Nhím tôi phải có cuộc sống tốt hơn để chăm sóc cho Vân Anh trong điều kiện tốt nhất và cũng vì cuộc sống tốt hơn cho bố mẹ tôi. Giờ tôi đã biết lo nghĩ cho mọi người. Tôi đã thay đổi thật rồi nhưng tội lỗi vẫn bám lấy tôi. Nỗi đau mà tôi để lại cho bao nhiêu người : Em , Nhím , Hồng, cô Em Họ , Bố Mẹ tôi, gia đình Nhím, và những người con gái mà tôi đã hại cuộc đời họ. Lòng tôi luôn nặng trỉu mà có ai biết được. Tôi phải tìm mọi cách để bù đắp tội lỗi ấy. Đầu tiên phải bù đắp cho Vân Anh và bố mẹ tôi.
Tôi đã là một ông chủ giàu có sau bao nổ lực cố gắng và tôi đã mua lại chính căn nhà đầy kỷ niệm của tôi. Kỷ thời thơ ấu bên bố mẹ , bên Nhím , Em, cả Hồng ... Tôi đã sắp xếp cho Vân Anh ở phòng ngủ của tôi ngày xưa và cũng là phòng mà Lan từng ở. Vẫn căn phòng ở tầng 2 ấy nhưng tôi cảm thấy trống vắng. Nhiều đêm tôi mơ gặp Lan đứng nhìn tôi và bỏ đi tôi gọi tên em trong vô thức nhưng em nào nghoảnh lại nhìn tôi một lần. Tôi cứ mơ thấy em hằng đêm. Rồi đến sáng lại gặp Vân Anh tôi như muốn vỡ òa trong cảm xúc khi gặp lại hình bóng em . Vẫn khuôn mặt kiêu xa quyến rủ ấy, vẫn giọng nói ấy, vẫn tính cách ấy .Nhưng tôi bị kéo về thực tại bởi câu nói thân thương " Cậu ơi ! Lại ăn sáng này nhìn gì mà cứ nhìn mãi ". Trả lời gượng gạo " Ờ ! Cậu biết rồi." Ngồi xuống bàn cố gắng ăn thật nhanh để ra khỏi nhà ra khỏi cái cảm xúc lẫn lộn ấy. Còn về Vân Anh không biết cháu có nhận thấy hôm nay tôi lạ lẫm không nửa. Cháu bây giờ đã là sinh viên năm 3 trường đại học mà ngày xưa Lan từng học. Vẫn hồn nhiên hoạt bát như Lan...
***
Tôi cứ ngỡ sẽ mãi giấu được Vân Anh chuyện của tôi với Lan nhưng tôi đã không thể giấu đc nữa tôi đã nói hết cho cháu tôi nghe vào cái hôm ấy.
Đang tính đi ngủ vì ngày mai phải đi làm thì ngoài cửa phòng thì có tiếng có tiếng gõ cửa. " Cậu ơi ! Ngủ chưa ? Sang giúp cháu giải bài tập với " tiếng cháu tôi ngoài cửa vọng vào " Ờ ! cậu biết rồi, để cậu qua " Tôi vội trả lời rồi mở cửa đi xuống tầng 2 vào phòng cháu. Mở của phòng bước vào thôi thấy cháu đang ngồi trên bàn học suy ngẩm cái gì đó . Tôi tò mò lại gần hỏi " Cháu muốn cậu giúp giải bài tậpgì ? " Cháu đưa cho tôi cái bài tập toán . Tôi thầm nghĩ " Trời ! Bài dễ thế mà sao cháu cũng phải nhờ tôi giải giùm " . Chỉ cho nó xong tôi ngồi nhìn cháu giải bài tập , tôi gục mặt xuống bàn mà ngủ quên tự bao giờ . Tôi lúc ấy lại mơ thấy Lan mà là cái ngày tôi nhìn thấy em lần cuối trên con đường mưa tầm tả ấy. Tôi thấy em ngả lăn trên đất. Tôi hốt hoảng gọi tên em " Lan! Lan ơi " trong tuyệt vọng . Thì bỏng có tiếng ai gọi tôi " Cậu ơi " . Cứ ngã là em tôi bõng tỉnh dậy , thấy thế Vân Anh hỏi tôi " Cậu sao ngủ mà lại gọi tên chị con thế ? ". Tôi như trở lại mặt đất sau cơn mơ nhưng lòng quặng thắt nước mắt tuôn rơi " . " Cậu sau thế ? Sau lại khóc ?". " Cậu ....Cậu ..Cậu " tôi ngập ngừng . Nước mắt tôi rơi nhiều hơn " Cậu không thể giấu con được nữa " . Nó ngẫn người hỏi " Cậu giấu con chuyện gì ?" .
" Cậu xin lỗi con , xin lỗi gia đình con , cậu sai rồi, sai tất cả " sau đó tôi kể cho Vân Anh nghe về chuyện tình cảm của tôi và cả vụ tai nạn. Tôi cứ ngỡ Vân Anh sẽ bất ngờ lắm và khóc rồi đánh tôi như để trả thù cho chị. Nhưng tôi đã lầm cháu chỉ hơi buồn buồn và trả lời tôi " Chuyện tình cảm của cậu và chị cháu ,cháu và cả bố mẹ cháu điều biết rồi , Cậu đừng trách mình nữa." Tôi như chết lặng mà hỏi " Sao cháu lại biết ? " Vân Anh vẫn vẽ mặt buồn ấy mà trả lời " Sau khi chị Lan mất không lâu . Mẹ cháu dọn dẹp phòng chỉ mà vô tình tìm thấy cuốn nhật ký của chỉ , rồi nhờ bố cháu bẻ khóa để mở. Và cả cháu và bố mẹ biết được những gì chị đã phải chịu đựng và những giây phút hạnh phúc bên cậu". Nghe đến đây tôi như hóa đá, nhưng cháu nói tiếp " Còn vụ tại nạn thì gia đình cháu chỉ nghĩ là không mai , và muốn tìm cậu để hỏi ra lẻ nhưng lúc ấy cậu chưa tỉnh sau đó cậu vào Nam luôn . Nên gia đình cháu đã bỏ qua vì dù sao chị ấy cũng đã chết và cậu thì bỗng hóa điên dại . " đến đây tôi mới thấy cháu khóc , hai dòng lệ lăn dài trên má . Tôi thì im lặng không biết phải nói gì, cái im lặng đau nhói đến tận tim. Tôi vội đứng dậy định mở cửa định đi về phòng để phòng để tôi và Vân Anh bình tâm trở lại để quên bớt nỗi đau ấy. Nhưng khi sắp mở cửa bước ra thì có một vòng tay nhỏ bé ôm từ sau lưng tôi lại. Cảm giác ấm áp nhưng là khởi đầu của tội lỗi ngày xưa lại quay trở lại.
Rồi một giọng nói run run bên tai tôi " Cậu , con biết cậu đau khổ lắm, cậu ân hận lắm nhưng dù sau cũng đã qua thì cậu hãy cho qua đi." Tôi nghe thấy tiếng hic hic thì ra cháu tôi lại khóc nữa. Giọng nói ấy lại vang lên " Cậu, con muốn như chị Lan, con muốn được cậu che trở, cậu yêu thương chăm sóc, Con rất mến cậu, từ ngày con lên đây con đã rất mến cậu ". Tôi nghe đến đó tim tôi lại một lần thắt lại đau lên từng cơn, " đau lắm em có biết không Lan . Anh phải làm sau đây hả Lan, anh xem Vân Anh chỉ là cháu thôi , muốn thay em chăm sóc nó , chớ anh không muốn nhìn Vân Anh nhưng lại nghĩ là em. Anh không thể rung động rồi lại gây ra thêm tội lỗi nữa.Bao nhiêu đó là quá đủ rồi ." Tôi tự nhủ bản thân. Tôi quay lại ôm Vân Anh vào lòng và hôn lên tóc Vân Anh, nụ hôn của sự yêu thương chứ không phải là nụ hôn của tình yêu. Tôi nói " Vân Anh à! Cậu chỉ xem chúng ta là cậu cháu. Cậu không muốn vấy đục tình cậu cháu, không muốn gây thêm tội lỗi, không muốn cháu như Lan , cháu có hiểu không ? Chúng ta vẫn là cậu cháu nhé ! Tại cháu chưa tiếp xúc nhiều với các bạn nam nên cháu thấy mến cậu thôi , rồi sẽ có ngày cháu sẽ tìm được người yêu thương cháu, lo lắng chăm sóc cho cháu thay vì là cậu ." Tôi dìu Vân Anh lại giờng nằm nghĩ lấy chăn đắp cho cháu, rồi tôi nhẹ nhàng nói " cháu hãy ngủ đi, bình tâm suy nghĩ lại nhé, đừng để rung động nhất thời làm ta đánh mất bản thân. Rồi ngày mai cậu sẽ đưa cháu về thăm mộ chị Lan và bố mẹ . Cháu ngủ ngon " . Rồi tôi đi ra khỏi phòng mà về phòng mình . Tôi cảm thấy rất hụt hẩng như đã đánh mất em một lần nữa, nhưng tôi biết tôi đã làm đúng để em ở phương xa có thể mỉm cười.
***
Ngày mai tôi đưa Vân Anh về quê ...
 
PHẦN 2

Ngày hôm sau mới có 6 giờ sáng mà đã có tiếng giục bên tai "Cậu ơi, xuống ăn sáng rồi đi thôi " . Tôi mở mắt mà còn ngái ngủ hỏi " Đi đâu ?" . Cháu tôi tôi mắt chử O mồm chữ A mà nói " Đi về thăm mộ chị Lan chớ đâu ! " . Nghe đến đây tôi như tỉnh ngủ bởi cảm giác tội lỗi nó lại đeo bám tôi và bởi sự buồn man mác, tôi nhanh chóng đi vào nhà WC làm vệ sinh xong rồi xuống nhà ăn vội bữa sáng nhưng với vẽ mặt buồn buồn. Mẹ tôi thấy thế hỏi tôi " Sau hôm nay nhìn mặt con buồn thế " . Tôi củng chẳng buồn trả lời chỉ ậm ừ cho qua truyện. Nhìn sang cháu tôi thì tôi quả thật quá bất ngờ, vẫn nét hồn nhiên vui vẽ ngày nào không có một chút ưu tư nào cả, thấy thế mà tôi cũng vui cho cháu. Ăn xong tôi xin phép bố mẹ đi về thăm mộ Lan. Tôi là một ông chủ giàu có có thể đi lại tự do nhưng đi đâu tôi cũng luôn xin phép bố mẹ vì tôi không muốn bố mẹ buồn, bố mẹ đã phải vì tôi mà buồn quá đủ rồi. Mẹ tôi ngạc nhiên hỏi " Hôm nay đâu phải giỗ nó ? " . " Tại thấy lâu quá không về thăm cô ấy rồi mà mẹ với lại con đưa Vân Anh về nhà chơi ít hôm. " Tôi trả lời mẹ với giọng cầu khẩn . Mẹ tôi cũng đồng ý, rồi tôi đi ra xe cùng Lan mở của cho cháu vào rồi lên xe, tôi đã có thể tự mua ô tô cho mình cách đây không lâu. Một chiếc Camry bóng loáng. Chúng tôi chạy băng băng trên đường đi về tìm lại ký ức xưa về Lan. Một không khí êm lặng bao trùm trong xe , bỗng cháu hỏi tôi " Cậu có nhỏ mấy cuộn băng thu âm cháu nhờ cậu cứu lúc trước không ?" . " Cậu nhớ chứ mà sau ?" Tôi nhẹ đáp. " Cậu có biết tại sao trong ấy lại có cả thu âm của chị Lan không ?, Cháu cố tình về nhà tìm lại cho cậu một ít ký ức về chị Lan , cháu biết cậu lúc ấy rất buồn và nhớ chị cháu ." . Tôi nghe đến đây mà lòng tôi vừa buồn vừa vui. Vui vì cháu tôi quan tâm tôi đến thế, buồn vì cháu tôi đã biết tôi làm đâu khổ chị Lan của cháu mà cháu vẫn đối tốt với tôi như thế! Phải chi cháu đánh tôi, mắng chửi tôi chắc tôi dể chịu hơn rất hơn. Rồi cũng tới nhà Lan vẫn ngôi nhà ấy vẫn hàng cây cảnh ấy nhưng lại vắng bóng Lan đã lâu. Đến cổng nhà cháu tôi bắm chuông, cái hồi chuông vẫn tiếng chuông ấy, tiếng chuông mà tôi nghe cái ngày đầu tiên tôi và Lan lên đây từ dưới quê, anh chị thấy tôi và Vân Anh niềm nỡ đón vào. Một là người cũ lâu ngày gặp lại hai là con gái về nhà. Tôi thấy thái độ của anh chị vui vẽ với tôi, mà tôi như muốn chết đi. Kẻ đã hại đời con gái anh chị, nguyên nhân gây ra cái chết cho con gái anh chị mà sau anh chị lại làm thế nhỉ ? Câu hỏi vang lên trong đầu tôi. Đến lúc này tôi không chịu nổi nữa mà quỳ xuống nền nhà giữa khoảng trống của bàn và ghế sofa. Tôi như gào thét " Anh chị em có lỗi với Lan, có lỗi với gia đình này nhiều lắm. Em đã nghe Vân Anh kể tất cả , anh chị đã biết từ lâu , tại sao không tìm em, hỏi tội em, mắng chửi em cho em được bớt nỗi dằng vặt của tội lỗi. Tại sao ? ". " Cậu H à! Mọi chuyện qua lâu rồi , cậu đừng buồn lòng nữa, anh chị không trách cậu đâu.Đâu cũng là số phận con Lan nó vậy rồi. " Anh nói nhẹ nhàng như an ủi tôi còn chị thì mắt đỏ hoe như muốn khóc rồi nói thêm " Cậu cũng đã trả giá đủ rồi, cậu đã hóa dại khi biết con Lan chết, đó cũng như hình phạt cậu phải chịu đủ rồi. Tôi biết Lan nó rất hạnh phúc khi những ngày ở bên cậu , nó không muốn cậu như vậy đâu. Đừng tự làm khổ mình nữa " . Nghe anh chị nói vậy tôi như nhẹ lòng phần nào. " Em cảm ơn anh chị đã tha thứ cho em, em sẽ cố chăm sóc tốt cho Vân Anh thay cho Lan để cô ấy mỉm cười ở phương xa." Nói xong anh chị cũng đỡ tôi ngồi dậy , rồi tô cũng xin phép đi thăm mộ Lan, Vân Anh một mực đi cùng tôi.
Đến khu mộ Lan tôi vẫn thấy đau như ngày đầu đến đây. Thấy ngôi mộ đã xây lại hoàn toàn không còn phần đất phía trên nữa, tôi cũng an lòng. Dến bên mộ thấp cho Lan một nén nhang, rồi ôm lấy phần mộ mà nói trong nước mắt ngẹn ngào " Lan anh xin lỗi, anh đã không đến thăm em thường xuyên, anh có lỗi với em nhiều lắm . " Vân Anh nhìn tôi như thế như cũng muốn khóc , mà lại lôi tôi ra " Cậu được rồi, Chị Lan không muốn thấy cậu như thế đâu. " Cháu lôi tôi ra xe đi về. Ngoái lại nhìn trong luyến tiếc và tự nhủ " " Anh già " về đây " Nhím " . Anh sẽ lên thăm "Nhím" nhiều hơn , anh sẽ không chạy chốn nỗi đau nữa đâu, " Nhím " đừng lo cho anh nữa nhé. " Tôi dừng xe trước nhà Vân Anh như muốn nói gì đó nhưng tôi thấy rồi lấy tay chặn môi cháu lại rồi nói " Cháu hãy ở đây chơi một tuần đi, hãy suy nghĩ lại. Cậu không đáng để cháu làm vậy, rồi sẽ có người tốt hơn cậu đến bên cháu." Tôi mở cửa cho cháu xuống xe rồi bảo" Vào nói với bố mẹ cậu về luôn giùm cậu nhé. Tuần sau cậu xuống đón cháu." Cháu khẻ gật đầu . Tôi lên xe đi, nhìn lại vào gương chiếu hậu bên trái tôi thấy vai cháu rung rung, mắt như có ngấn lệ. Tôi vẫn đi cho đến khi khuất bóng cháu. Tôi tắp vào lề mà suy nghĩ : "Lan ơi anh có làm đúng không? Anh cảm thấy rung động như lần đầu với em vậy. Nhưng anh không muốn gây thêm tội lỗi nữa. Mà anh chỉ muốn bù đấp tội lỗi ấy. Lan ơi , em hãy ủng hộ anh nhé ".
***
Một tuần sau tôi xuống đón cháu. Cháu đã vui vẽ hơn. Khi về gần đến nhà Vân Anh khẻ quay sang nói với tôi " Cậu, cháu đã nghĩ kỷ lắm rồi. Cậu không chấp nhận tình cảm của cháu, cháu hiểu. Nhưng cháu vẫn quan tâm chăm sóc cậu thay cho chị Lan đến khi nào cháu tìm đc nữa kia của mình. Mình vẫn là cậu cháu tốt nhé. " Tôi nghe cháu nói mà giọng run run. " Ừm . Cháu hiểu thế là tốt. Cậu sẽ mau chống giúp cháu tìm được một người tốt để yêu thương . " Tôi trả lời cháu nhưng cũng buồn buồn .

***
Một năm sau...
 
PHẦN 3

Một năm lại troi qua, tôi lại trở lại cuộc sống thường nhật như mọi khi, mọi thứ lại như mới bắt đầu lại. Vân Anh giờ đã là một cô sinh viên năm cuối của của chính trường đại học Lan đã từng học. Cháu tôi bây giờ đã có người yêu, người mà xứng đáng để cháu yêu chứ không phải kẻ tội lỗi như tôi. Nhưng tôi có cảm giác ...Tôi lại mất Lan một lần nửa. Nỗi đâu cách đây 5 năm lại bắt đầu âm ĩ trong tôi. Em thật sự rời xa tôi rồi sao ?
***
Cuộc sống tôi dần trở về quỷ đạo, cuộc sống cô độc . Cho đến một ngày tôi nhận được cuộc gọi ấy , ngày mà thay đổi cuộc sống của tôi.

Cứ như thường ngày tôi ăn sáng cùng bố mẹ tôi rồi đi làm nhưng hôm nay trước khi tôi đi làm thì có một cuộc gọi bất ngờ từ một số máy mà đã không gọi cho tôi những 5 năm.
- Em gọi anh có chuyện vậy.
- Anh xuống nhà chị ngay.Chị đang rất suy sụp, Chỉ có anh lúc này mới có thể giúp chỉ.
- Mà chuyện gì đã xảy ra ?
- Anh về đây rồi tôi nói cho anh biết nói qua điện thoại không tiện.
-Tút....tút...tút liên hồi. Em đã cúp máy. Em Hồng gọi tôi
Tôi như có linh cảm không hay xảy ra với "Em". Từ bỏ tất cả công việc ngay và tôi chạy tức tốc lên nhà em . Con đường vẫn như lần đầu tôi đi tìm em rồi mất em. Đi hơn 2 tiếng tôi cũng đến, dừng trước nhà em, tôi đã thấy Hồng ngồi ngay phía ngoài như ngống trong ai . Chắc có lẽ đó là tôi. Tôi xuống xe thì Hồng hốt hoảng chạy lại kéo tay tôi vào trong.
- Anh lên đây nhanh lên.
Tôi đi theo Hồng vào trong và lên cầu thang lên tầng 3 của ngôi nhà 4 tầng của em. Trước cửa phòng là một người phụ nữ và một người đàn ông trung niên, cùng với một bé trai khoảng 4 tuổi. Tôi đoán chắc là bố mẹ em và con em, không chắc là con Hồng em mới lấy chồng chưa được hai năm mà. Tôi tự trấn an mình. Cặp vợ chồng ấy đập liên tục vào cửa và gọi:
- Ngọc ơi mở của cho bố mẹ đi con. Sao con tự trốn trong ấy thế. Nó bỏ đi rồi thì con đừng bận tâm kẻ phụ bạc đó. Con ơi là con !.
Người phụ nữ vừa khóc vừa gào thét vào trong cánh cửa ấy. Thấy tôi họ như lặng lại mà hỏi Hồng :
- Ai vậy con ?.
- Bạn chị Ngọc đó bác, chỉ có anh ấy mới giúp được cho Ngọc lúc này thôi .
Tôi cuối đầu chào : Chào hai bác .
Hai người họ như hiểu ra vấn đề nên đi ra nhường chổ cho tôi, còn đứa bé thấy tôi thì có vẽ sợ chạy ra núp sau lưng Hồng. Đến đây thì tôi chắc chắn đây là con của Hồng rồi, nó lớn quá so với hơn 1 năm trước. Tôi tiến lại cửa phòng mà gọi :
- Ngọc ơi mở cửa cho anh với. Anh H đây. Ngọc
Từ trong phòng có tiếng vọng ra : Mọi người đi đi , để tôi yên. Còn Anh...Anh đi về đi em không muốn anh thấy bộ dạng em lúc này, anh về đi .
Rồi lại lặng thinh như lúc trước. Hồng kéo tay tôi và mọi người xuống nhà. Thấy vậy tôi hỏi :
- Ngọc xảy ra chuyện gì thế Hồng
Hồng phân trần với tôi :
- Chồng chị ấy vừa đem hết tài sản của anh chị cầm cố hết rồi bước theo tiếng gọi của tình yêu mới. Hồng nói chuyện với tôi nhưng tôi cảm thấy ánh mắt vẫn còn nét thù hận và câm ghét tôi. Đến đây tôi mới hiểu ra mọi chuyện. Đòng duy nghĩ của tôi bị cắt ngang bởi một giọng trẻ con :
- Mẹ ơi con đói. Mà sao mẹ Ngọc ở trong đó 2 ngày rồi không ăn gì sao không đói vậy mẹ ? . Câu hỏi ngây thơ của thằng bé làm tôi xót xa . Ngọc hai ngày rồi không ăn ư. Sao em ấy phải làm thế ?
- Em cháu ăn đi cháu đói lắm hả gì rồi đấy ? Em làm cho anh bát mì luôn để anh lên khuyên Ngọc ăn một tí xem sau. Hồng vào bếp còn thằng bé đi theo sau, rồi một lúc thấy nó chạy ra tôi gọi nó lại :
- Con tên gì thế ?
- Dạ con tên Hiếu!
- Cho chú biết tên đầy đủ của con là gì ?
- Trịnh Phương Hiếu ạ. Tôi quá ngỡ ngàng tự hỏi " Sao tên nó giống tên tên tôi thế chỉ khác cái tên : Trịnh Phương Huy . Mà chắc bố nó cũng họ Trịnh Phương ".Thấy thế tôi hỏi thêm :
- Bố con đâu ?
- Con...Con không biết ? Mẹ con nói bố con đi xa. Đang lo cho Ngọc tôi chả buồn hỏi tiếp.
- Hiếu ai cho con nói chuyện với người lạ, đi ra mau.Thằng bé hoảng sợ đi ra .
- Anh đừng có tiếp xúc với con tôi. Để nó giống cái bản chất của anh.
- Anh...chỉ.. Hồng không cho nói tiếp mà chen ngang:
- Mì nè ! Đem lên khuyên chị ấy ăn đi . Câu nói trống không. Tôi cầm bát mì đi lên dưới ánh mắt tò mò của bố mẹ Ngọc . Tôi nghe họ to nhỏ gì đấy với Hồng tôi củng chả thèm quan tâm mà đi lên.
Đem bát chá lên tầng 3 đếm căn phòng lúc nãy mà gõ cửa mà gọi :
- Ngọc ơi mở cửa cho anh, anh đem mì vào cho em nè
- Anh đi đi, em không đói
- Thì mở cửa cho anh vào đi Ngọc, em không ăn thì cho anh vào xem em thế nào đã.
- Anh đi đi
-Em không mở cửa thì anh ngồi đây luôn không đi đâu hết. 5 phút, 10 phút, 20 phút, 30 phút rồi 1 giờ troi qua trong im lặng. Rồi cuối cùng Ngọc cũng mở cửa tôi đã đợi lâu lắm thời khắc này, nhanh chống lách người qua khe cửa mà chạy vào trong. Em hốt hoảng la lên :
- Anh đi ra, mau đi ra nhanh lên . Tôi mặc em la hét tao kéo ôm em vào lòng. Em đắm vào ngực tôi cố thoát ra , nhưng nào được tôi dồn mọi sức lực vào đôi tay đang ôm em như không muốn em bỏ tôi ra đi thêm lần nửa.
Em vẫn khóc thút thít....
 
PHẦN 4

Em vẫn khóc thút thít...
Em thấy đã không thể nào kháng cự được lại tôi em đành nhỏ giọng van xin tôi thả em ra :
-Anh thả em ra đi. Em giờ đã khác xưa rồi, Em...Em đã có chồng rồi. Em nói mà giọng run run khi nhắc đến em đã có chồng rồi.
-Anh xin lỗi . Tôi giật mình mà thả em ra.
-Anh đi ra ngoài đi. Để em được yên tĩnh.
- Nhưng em chưa ăn gì mà. Tôi cầm bát mì đưa lên nhưng giờ nó đã nở ra hết rồi do để lâu.
-Em không đói. Anh đi ra đi.
-Anh không muốn ra. Em có điều gì thì cứ nói với anh, anh sẳn sàng chia sẽ với em.Anh biết lúc này em rất đau khổ và cần một bờ vai.
Tôi nói rồi kéo đầu em tựa vào vai tôi :
- Em khóc đi, khóc đi, khóc để quên hết mọi thứ.
- Nhưng...ta... tôi chặn môi em lại.
- Không nhưng gì hết. Dù ta không là gì của nhau nhưng vẫn còn tình bạn mà. Em cứ xem anh như một người bạn nhé.
- Em nghe thế rồi lại òa khóc lên.
- Em hãy cố gắng quên đi hắn ta mà cố gắng sống để lo cho con gái em chứ...Tôi nói xong thì bổng em khóc to hơn.
-Anh. Con gái em mất rồi. Nó bị Viêm Phổi Cấp chửa trị không kịp nên cháu nó mất cách đây 3 tháng rồi anh à. Em trả lời trong nghẹn ngào.
- Sao? Tôi hốt hoảng.
-Con em bị sốt và khó thở em cứ nghĩ là bình thường chỉ mua thuốc cho con cộng với lúc ấy gia đình em lục đục, anh ấy có bồ nhí bên ngoài nên em buồn chán mà không đưa con đi bệnh viện mà chỉ biết suốt ngày cải nhau với anh ta. Rồi 1 tuần sau con em nặng hơn nó không thở được rồi bị ngất, em đưa con vào bệnh viện bác sĩ bảo cháu bị viêm phổi cấp mà không đưa đến kịp thời nên không cứu chửa được.
Nhìn con trên giường bệnh thôi thớp mà lòng em đau lắm. Ít hôm sau con em mất. Mà anh ta cũng chẵn màng đến con. Em đau lắm anh à.
Tôi kéo cô ấy vào lòng rồi ôm cô ấy chặt hơn như muốn xoa dịu nổi đau mất con.
- Mấy hôm sau khi con em mất anh ta bỏ đi đến cả mấy tuần rồi về lấy tiền rồi đi tiếp. Mới hôm qua lúc em đi công việc không có nhà anh ta về mang toàn bộ tài sản mà em gầy dựng bấy lâu cầm cố, bán hết xong lấy tiền đi luôn. Khi em về mới phát hiện nhưng đã muộn quá rồi. Cũng mai là cái nhà hàng của bố mẹ em còn không chắc cả nhà em ra đường ở rồi...Em khóc to hơn.
- Sao em không gọi cho anh? Em không còn xem anh là bạn sao.
- Không ? Em không muốn thấy cái bộ dạng bây giờ của em, khi mà em chọn lầm người.
- Em đã biết là đã chọn lầm người sao em lại còn khóc.
- Em ngước lên nhìn tôi : Em khóc cho số phận em, cho con em, cho cái sự nghiệp mà em đã gầy dựng bấy lâu. Mà bây giờ thì con...hic..
mất,chồng...hic...hic ..bỏ đi, tiền cũng..không còn. Tất cả đả mất hết. Em như gào lên.
- Không em còn có mọi người, còn có bố mẹ em, cuộc sống của em...Và còn ... còn có anh. Em hãy cố vượt qua em nhé .
- Em không sao đâu. Em chỉ cảm thấy hụt hẩng khi mất tất cả. Anh đừng bận tâm em nữa. Anh về đi, em không sao đâu.
-Không. Anh không về đâu. Khi nào em ổn hơn anh sẽ về.
- Nhưng....
-Không nhưng gì hết. Em chợp mắt tí đi để mà quên hết. Nói rồi tôi đẩy em nằm xuống giường. Lấy chăn mà đắp cho em. Em miễng cưởng làm theo. Tôi vẫn ngồi đó nhìn em. Dần em cũng thiếp đi chắc là do em quá mệt rồi. Ngồi nhìn em thêm một chút nữa rồi cầm bát mì nhẹ nhàng đi ra khỏi phòng. Xuống nhà. Mọi người nhìn tôi mà tò mò, bỗng Hồng lên tiếng :
-Chị ấy không chịu ăn à?
- Ừm. Ngọc nói không đói bây giờ cô ấy ngủ rồi. Nghe tôi nói thế bác gái như nhẹ lòng mà chạy lên cầu thang lên phòng xem Ngọc thế nào. Trở xuống mặt bác ấy khá hơn trước mà niềm nở lại cảm ơn tôi :
- Bác cám ơn con nhiều lắm. Không có con thì không biết Ngọc nó ra sao nửa.
- Vâng ! Không có gì bác ạ.
- Con là thế nào với Ngọc nhà bác? Bác trai vọt miệng hỏi tôi.
- Con...con..là .. Trong hoàn cảnh này tôi không biết trả lời sao nửa, Chả nhẻ bảo là bạn trai củ của Ngọc. Mà bảo là bạn của Ngọc thì trong hoàn cảnh này ai mà tin được.
- Dạ bạn thân lâu năm của chị Ngọc đó bác. Hồng nhanh đáp đở cho tôi, khí thấy vẽ mặt bối rối của tôi.
- À ra là vậy. Hai bác tỏ ra vẽ thấu hiểu.
- Thôi con xin phép bác con đi rồi chiều con quay lại xem Ngọc thế nào rồi về ạ. Con sợ làm phiền hai bác.
- Không sao đâu con . Mà con ở lại đây luôn đi cũng sắp chiều rồi.
- Dạ cháu ngại lắm,...để chiều con quay lại.
- Không ngại gì hết. Con là ân nhân của nhag bác. Bác cứ sợ con Ngọc nó nghĩ vẩn mà may có con khuyên nó , nên con là ân nhân nhà bác. Ở lại ăn với hai bác cơm nhé .
- Đành vậy thôi. Cháu cảm ơn bác. Nhìn sang Hồng thấy cô ấy nhìn tôi bằng ánh mắt ghẻ lạnh như không muốn tôi có mặt ở đây khi Ngọc đã ổn.
- Hồng đứng đấy làm gì. Giúp bác xuống dưới bảo đầu bếp chuẩn bị cho bác một bàn nhé. Hồng đi xuống nhưng miễn cưởng.
- À mà quên cháu tên gì thế ? Bác trai hỏi tôi.
- Dạ cháu tên Huy ạ.
- Mà sao bác không thấy Ngọc nhắc đến cháu mà cũng không thấy cháu đến đây bao giờ.
- Dạ chắc tại cô ấy nghĩ mình đã có chồng nên cũng ngại nhắc tới bạn nam ấy mà. Mà cháu đến đây mới là lần thứ hai thôi. Lần tiệc cưới Ngọc với lần này thôi. Nói chuyện băng quơ đủ thứ với hai bác chừng nửa giờ sau Hồng đi lên:
- Dạ chuẩn bị xong rồi. Mời hai bác xuống ăn . À mà anh xuống luôn. Nói rồi Hồng lại bế thằng bé đi xuống.
- Bác trai nói vọng theo : Hôm nay sau mà mày kì thế. Ăn nói với khách vậy đó.
- Không sao đâu bác. Bạn bè với nhau mà, không sau đâu. Tôi đỡ lời mà thấy cũng ái ngại.
- Dưới cầu thang có tiếng vọng lên : Ai là bạn bè với anh. Tôi nghe vậy mà chua xót , Hồng đến giờ mà còn hận mình đến thế ư.
- Con này . Bác trai quát lớn như rất tức giận.

Đi xuống tầng một mà tôi mới nhìn kỉ lại thấy nơi này thay đổi quá. Thay đổi rất nhiều so với ngày tôi đến đây nhìn em cất bước theo chồng.
Đi theo bác lại một cái bàn nhỏ ở góc ngoài gần cửa kính, cái bàn mà Hồng đang ngồi với với thằng Hiếu.
Ngồi xuống bàn ăn mà tôi cứ chú ý ánh mắt sắt lạnh của Hồng. Cả buổi ăn hai bác hỏi tôi đủ thứ còn Hồng thì cứ im lặng nhìn tôi cũng với ánh mắt ấy.
- Bửa cơm cũng xong bác gái vẩy tai lại gọi mấy cô phục vụ lại dọn bàn .
- Bác bảo chuẩn bị giúp cháu bát cháo. Cháu lên xem Ngọc đã dậy chưa để cho cô ấy ăn tí, nãy cháu đem lên mà cô ấy không ăn.
- Bà vô nhà bếp kêu nó làm bát cháo. Bác trai nhìn sang bác gái mà nói.
Bác gái không nói gì rồi đi xuống nhà bếp luôn . Một lúc sau bác đi lên mang theo một bát cháu nghi ngút khói mà đưa cho tôi.Tôi cầm lấy bát cháu rồi xin phép đi lên.
Đến trước cửa phòng tôi mở cửa đi vào thì em đã dậy từ bao giờ, mà ngồi nhìn ra cửa sổ với ánh mắt vẫn còn đượm buồn.
 
PHẦN 5

Tôi khẻ đến bên và đứng nhìn em một hồi rất lâu. Rồi đến ngồi bên cạnh em. Em nhìn tôi bằng một ánh mắt đầy sự yêu thương nhưng tôi cảm thấy ánh mắt yêu thương ấy có một điều gì đó ngăn lại.
- Em ăn cháo nhé. Cháu cá nóng hổi luôn nè.
- Em không ăn đâu.
- Hai hôm rồi em có ăn gì đâu ? Không ăn là không được đâu ? Thôi em gáng ăn một tí đi Ngọc.
- Anh để đó đi lác em ăn.
- Không , ăn ngay bây giờ cháo nóng mới ngon. Anh bón cho em nhé. Vừa nói tôi vừa đưa cái thìa lên bón cho em.
- Em không nói gì. Cũng chịu tôi bón cho em nhưng có vẻ miểng cưởng. Tôi bón được một lúc thì :
- Em nói : Thôi anh để em tự ăn. Tôi cũng đành đưa bát cháo cho em tự ăn. Nhìn em ăn mà tôi chợt nhớ lại cái ngày định mệnh ngày xưa mà tôi giả vờ bệnh để lên kế hoạch lấy đi " cái ngàn vàng " của em. Em đã chăm sóc, quan tâm tôi như thế tại sao tôi lại nghĩ sẽ làm thế với em ? Nhưng cái ngày ấy tôi đã không làm như thế, tôi đã đúng và cho đến bây giờ tôi không bao giờ hối hận. Nếu ngày xưa tôi làm thế thì chắc bây giờ em sẽ nhìn tôi bằng ánh mắt của Hồng, và đánh mất cả tình yêu lẫn tình bạn của tôi và em như tôi đánh mất tình bạn của tôi và Hồng.Lại một lần nữa tôi khẳng định tôi đã làm đúng.
Tôi đã có lỗi rất nhiều với em và bây giờ tôi sẽ làm tất cả vì em để bù đắp hết tất cả tội tỗi của tôi. Nghĩ đến đây thôi lòng tôi thắt lại. Tôi lấy bát cháo trên tay em đặc lên bàn rồi Tôi kéo em và ôm em vào lòng trước sự ngỡ ngàng của em và hai người đứng ngoài cửa mà tôi nào có hay. Tôi thì thầm với em nhưng có lẽ hai người ấy cũng nghe thấy :
- Anh xin lỗi em rất nhiều. Anh có lỗi với em nhiều lắm. Anh hứa là anh sẽ chuộc hết lỗi lầm ngày xưa.
- Thôi anh à. Chuyện ngày xưa đã qua lâu lắm rồi. Anh đừng nhắc lại nữa và em cũng đã tha thứ cho anh lâu lắm rồi.
- Anh cảm ơn em nhiều lắm vì em đã tha thứ cho anh. Và anh muốn trả lời cho em hai câu hỏi ngày xưa mà em đã hỏi anh mà anh đã nói dối.
- Thì bây giờ anh hãy nói thật cho em nghe đi.
-Cái bánh Gato ấy em còn nhớ chứ ? Trước đó một năm ta cùng ăn một cái bánh Gato nhỏ bên Hồ Tây trong đêm noel, em còn chê ít. Thì anh bảo năm sau mỗi đứa một cái ăn cho đã. Nhưng noel năm sau thì ta đã chia tay...nên anh mua một cái bánh Gato thiệc to đến xin lỗi em. Đó là cái bánh anh mua để tặng em để xin lỗi em, nhưng khi thấy lúc ấy có bạn trai đưa em về nên anh không có can đảm đến xin lỗi em và đành đặt lại chiếc bánh ở ngoài cổng nhà em như chúc em đã tìm được hạnh phúc đúng nghĩa chớ không phải kẻ như anh....
- Anh ngốc à. ( Em xỉ vào trán tôi. Mắt em lúc này đỏ hoe ) Đó không phải bạn trai em. Đó chỉ là bạn thôi tiện đường nên bạn ấy đưa em về. Anh có biết là em đã khóc khi nhìn thấy cái bánh Gato không, em đã lặp tức chạy ra ngoài tìm người để lại cái bánh mà em biết chắc đó là anh. Em đã tìm rất lâu nhưng không thấy anh. Em đã khóc trong vô vọng. Nhưng em lại càng tuyệt vọng hơn khi em hỏi anh, anh lại phủ nhận cái bánh đó không phải là của anh....Em vỡ òa lên khóc nức nỡ. Tôi ôm em chặc hơn.
- Còn một việc nữa mà anh nói dói em. Đó là ngày cưới của em. Nhờ sự động viên của một người bạn mà anh đến tìm em để mong em tha thứ và có thể quay lại với anh. Anh đã tìm nhà em mất hai ngày và cuối cùng anh đã tìm thấy nhưng anh nào ngờ đó là ngày cưới của em. Anh đau lắm đến cả hoa anh đã chuẩn bị còn không thể tặng em nhưng anh rất hạnh phúc khi thấy em đã tìm được một người chồng mà em yêu thương. Như vậy mà em hỏi anh thì anh đành nói dối là do một người bạn nói nên anh đến chúc phúc cho em...Tôi lúc ấy mắt cũng đã ngấn lệ.
- Em khóc to hơn : Sao có thể làm thế vì câu nói dối của anh mà ngày hôm nay em như thế này không ?
- Em...em nói sao anh..anh không hiểu...?
- Thật ra em và anh ta không hề yêu nhau, do gia đình sắp xếp chuyện đám cưới thôi, em lấy anh ta chỉ vì muốn báo hiếu cho bố mẹ và vì...vì anh ta có chút gì đó rất giống anh. Em cứ nghĩ thời gian sẽ bồi đắp tình cảm nhưng không thể em không thể quên được anh. Nếu như ngày hôm ấy anh nói sự thật anh đến tìm em anh vẫn còn yêu em, em đã sẳn sàng từ bỏ mọi thứ để đi theo anh thì bay ma giờ em đâu khổ sở thế này. Từng câu nói trong tiếng khóc của em như từng con dao đâm vào tim tôi.
- Anh xin lỗi em vì tất cả. Chính vì anh mà em lại như ngày hôm nay...Tôi cũng nói trong tiếng khóc.
- Không anh không có lỗi gì hết. Lỗi là do em không làm theo những gì con tim em nói...Em lại khóc và tôi cũng khóc, những giọt nước mắt hạnh phúc vì biết sự thật là chúng tôi vẫn còn yêu nhau nhường nào.
- Anh muốn trở lại với em, anh muốn lại che trở cho em. Em có còn chấp nhận anh nữa không ? Tôi nói như phá vỡ không gian toàn tiếng khóc.
- Không anh à. Không phải em không chấp nhận anh mà không phải lúc này. Con em vừa mới mất em, dù nó không được tạo nên
do tình yêu nhưng cũng là đứa con yêu thương của em, em cần có thời gian.
- Anh sẽ đợi em. Bằng tất cả thời gian của anh. Tôi và em ôm nhau thật lâu và tôi cũng nâng mặt em lên đặt lên môi em một nụ hôn mãnh liệt của tình yêu. Tôi hôn đôi môi ấy như chưa từng được hôn. Lưỡi tôi và em quyện lấy nhau một cách mãnh liệt. Bàn tay hư đốn bao ngày của tôi lại lần mò đến núi đồi của em như ngày xưa. Nó vẫn miềm mại và săn chắc như ngày xưa.
- Gầm ... tiếng cửa đập vào tường cánh cửa mở ra, tôi và em hoảng hốt bỏ nhau ra. Một bóng người lao nhanh đến bên giường...
 
PHẦN 6

- Gầm ... tiếng cửa đập vào tường cánh cửa mở ra, tôi và em hoảng hốt bỏ nhau ra.
Một bóng người lao nhanh đến bên giường...mà ôm chầm lấy Ngọc trong sự vàn vụa nước mắt. Đó không phải là ai khác đó là mẹ của Ngọc. Tôi như chết đứng người, chả nhẻ nãy giờ bác đã nghe hết tất cả rồi sao, tôi lại càng ngỡ ngàng hơn khi tiếp tục lại có một người đi vào đó là Hồng. Vậy là hai người đã nghe tất cả, họ có thấy cái hành động của tôi lúc nãy không ? Một loạt câu hỏi ngỗn ngang xuất hiện trong đầu tôi nhưng bị cắt ngang bởi câu nói đầy yêu thương và ân hận mà bác gái nói với Ngọc :
- Mẹ xin lỗi con. Vì mẹ bắt con lấy người đàn ông đómà con phải khổ như vậy nè. Trời ơi ! Sao con tôi lại phải khổ như vầy.Mẹ có lỗi với con.
- Mẹ đừng nói vậy con buồn lắm. Mọi chuyện đã qua rồi thì cho nó qua đi. Dù sao anh ta cũng bỏ đi rồi... Ngọc lại khóc trong vòng tay mẹ.
Hai mẹ con ôm nhau khóc thiệt lâu bỏ mặt những thứ xung quanh.
Tôi bị Hồng lôi ra khỏi phòng để lại sự riêng tư cho hai mẹ con Ngọc.
- Anh còn mặt mũi nào mà nói ra những lời đó hả. Anh đã làm chị tôi đao khổ như thế rồi mà bây giờ lại muốn tiếp tục làm chị ấy đau khổ tiếp hay sao ?
- Không.Anh không chỉ muốn bù đấp cho chị ấy thôi. Anh giờ đã khác, anh không làm Ngọc chịu khổ nữa đâu. Anh sẽ mang lạ hạnh phúc cho Ngọc. Ngọc bây giờ rất cần có anh. Em hãy hiểu cho anh.
- Anh đi về đi, chị Ngọc ổn rồi...Hồng đứng suy nghĩ gì đấy hồi lâu trước câu nói của tôi rồi nói.
- Đợi tí bác xuống anh xem Ngọc thế nào rồi anh về.
- Tôi đã bảo anh đi về mà...Hồng quát tôi .
Tôi không nói gì vẫn kiên quyết ở lại. Đợi một tầm 30 phút thì bác gái cũng đi ra khỏi phòng với nét mặt vui hơn, chắc bác và Ngọc đã nói hết mọi thứ và giờ bác đã cảm thấy nhẹ lòng.
Tôi đến gần bác định hỏi thăm Ngọc thì bị khựng lại bởi câu nói của bác, câu nói như hiểu tôi muốn hỏi gì :
- Con Ngọc không sao đâu. Nó bảo cậu về đi. Nó cần có thời gian để suy nghĩ về mọi chuyện.
Tôi vẫn ninh ninh vẫn định tiến lại mờ cừa phòng xem Ngọc thế nào thì bị cánh tay miềm yếu nắm khựng lại : Anh đi về đi mà. Chị Ngọc đã nói thế còn gì nữa...Hồng lại tiếp tục quát tôi.
- Nhưng....Câu nói của tôi bị chen ngang bởi bác gái.
- Cậu về đi... Bác gái hơi lớn tiếng.
- Tôi với nói vọng vào phòng : Anh về, ít hôm anh lại lên thăm em...Rồi đành ngậm ngùi đi về. Tôi đi xuống cầu thang đi về. Đi ngang tôi chào bác trai một tiếng rồi đi luôn trong sự bức bối.
Lên xe một câu hỏi lại xuất hiện trong đầu tại sao Hồng lại lớn tiếng xua đổi mình như thế cô ấy hận mình thế à, xong việc thì xua đổi mình và mãi sao này tôi mới biết đó là vì lòng ít kỉ ghen tuông của đàn bà. Cô ấy vẫn rất yêu tôi. Cô ấy đuổi tôi vì ghen với Ngọc.
Về đến nhà thì đã 10h đêm. Ba tôi đã ngủ còn mẹ tôi thì đang ngồi xem tivi ở phòng khách thấy tôi mẹ hỏi :
- Hôm nay đi đâu mà cả ngày luôn thế mẹ gọi không được công ty con gọi đến nhà báo đủ thứ chuyện ?
Tôi không nói gì hết chạy đến ôm mẹ mà khóc như một đứa trẻ . Đúng là lúc ấy tôi trẻ con thật. Đã 32 tuổi rồi mà.
-Ôi ông con của tôi . Anh hôm nay sao lại thế này. Có chuyện gì thế ?
- Mẹ còn nhớ Ngọc không ?
- Làm sao mẹ quên được cô con dâu hụt ngoan hiền của mẹ. Mà có chuyện gì với nó à ?
Tôi kể hết mọi chuyện về Ngọc cho mẹ nghe và cả những tội lỗi của tôi với Ngọc.
- Mẹ. Con còn có thể đến với cô ấy nữa không ?
- Con à ! Mẹ không biết ngày xưa con đã làm gì, nhưng con đừng đánh mất cô ấy một lần nữa. Ngọc là một người tốt. Con hãy trân trọng cơ hội mà ông trời mang cô ấy đến bên con lần nữa.
- Cảm ơn mẹ đã cho con lời khuyên...Tôi đã thoi khóc mà đi lên phòng.
- Mà con ăn gì chưa mẹ làm cho ?
- Con ăn rồi. Mẹ đừng lo cho con. Tôi đi lên mà lòng tôi rất vui vì mẹ đã ủng hộ tôi.
Đi lên tôi giật mình khi định mở cửa đi vào phòng tôi thì Vân Anh đâu nhảy ra :
- Cậu mít ướt quá đi. Mà sao cậu có nhiều cuộc tình đẹp mà sao dang giở không thế ?
- Cháu nghe hết rồi sao ?
- Vâng. Cháu đã nghe hết rồi. Cậu đúng là lăng nhăng mà chị Lan của cháu, chị Ngọc nào đấy, chị chị nữa tùm lum hết. Nhưng mà cậu hãy cố lên để mang chị Ngọc về bên mình nhé... Vân Anh vừa nói vừa cười nham nhở rồi bỏ đi về phòng.
Câu nói đó làm tôi vui vì có thêm một người ủng hộ tôi. Nhưng nó lại làm tội lỗi ngày xưa của tôi ùa về trong tôi. Có bao nhiêu cô gái vì tôi mà đau khổ...? Tôi phải quyết tâm mang hạnh phúc trở lại cho Ngọc.

****
Cuộc sống tôi trở lại bình thường như mọi khi rồi ba hôm sau tôi lại lên thăm Ngọc. Lần này tôi không đến nhà vì ngại gặp mặt Hồng và hai bác tôi hẹn Ngọc ra nhà một nhà hàng ở Hòn Gai.
Ngọc hôm nay mặc một bộ váy đen ngắn quá gối một tí và ôm sát cơ thể. Nó làm em thêm nỗi bật bởi làn da trắng những đường cong cơ thể của em. Nhưng em đã thay đổi rất nhiều, màu áo xanh tình nguyện hay những chiếc áo thun đơn giản với những chiếc quần jean đơn giản nhưng dễ thương ngày xưa đâu rồi, bây giờ em trở thành một người phụ nữ rất quyến rũ kiêu xa...Em tôi đã khác nhưng tôi biết tình yêu em dành cho tôi không hề đổi thay...
Hôm nay em đã không còn nét mặt ưu buồn nữa mà thay vào đó một nét đẹp thanh tao trong sáng thường ngày của em nhưng ánh mắt em vẫn còn vô vàn là những ưu tư về cuộc sống, gia đình, tình yêu và có lẽ cũng có cả tôi trong đó...Tôi mãi mê nhìn ngắm em mà không mãi mai để ý rằng em đã đứng trước mặt tôi.
- Anh làm gì nhìn em lạ thế ? Em nhìn tôi mà âu ếm nói.
- À anh không tại anh thấy em hôm nay khác quá...Tôi đứng lên kéo ghế mời em ngồi.
- Em khác làm sao hả anh ?
- Em...em...Tôi nói ngập ngừng.
- Hai anh chị ăn gì ạ ? Thật may quá cứu nhân đã đến. Tôi reo thầm trong lòng.
- Anh ăn gì?
- Em cứ trọn món đi. Đây là quê nhà em mà.
- Anh cho em abc, xyz....
- Cho anh thêm một chai Rose Wine.
- Anh chị chờ giây lác sẽ em mang thức ăn lên ngay ạ... Anh ta bước đi mà ánh mắt thèm thuồng đểu giả vẫn ngoái nhìn Ngọc. Máu bốc đồng ngày xưa trong người tôi cứ xôi lên. Tôi muốn xong đến đấm cho hắn một phát nhưng tôi đã kiềm lại được bản thân mình vì nghĩ lại ngày xưa vì một chút bốc đồng mà tôi đã đánh mất em. Tôi không muốn mất em một lần nữa. Chốc lát sau thức ăn đã mang lên bàn.
Xin lỗi anh chị phải đợi lâu rồi hắn ta mở bung chai Rose wine rót cho tôi và em rồi đặt lại vào khây đá.
- Anh chị cần thêm gì không ạ ?
- Không cảm ơn anh. Tôi cố tỏ ra lịch sự với hắn.
- Chúc anh chị ngon miệng. Hắn ta bước đi. Tôi nhìn theo hắn phát hiện ra ánh mắt hắn vẫn ngoái lại nhìn Ngọc một cách tiếc nối.
- Thôi anh ăn đi anh nhìn gì mãi thế.
- Anh có nhìn gì đâu. Ăn thôi em. Tôi bóc võ bao gỡ đũa đưa cho em.
- Cảm ơn anh.
- Để anh ăn thử xem em chọn món thế nào.
Tôi ăn mà cảm thấy rất ngon. Không phải thức ăn ngon mà ngon là do được ăn cùng em. Suốt bửa ăn em hỏi tôi đủ thứ chuyện nào là về gia đình và cuộc sống hiện tại của tôi. Và rồi em hỏi đến Lan tôi chợt buồn mà không nói gì chắc em cũng nhận ra điều gì đấy rồi thôi em không hỏi nữa. Bửa ăn cũng thúc tôi đưa em đi dạo trên cầu cảng ở Hòn Gai. Đi một lúc tôi tìm được một ghế đá cạnh bờ biển nhìn ra Vịnh Hạ Long. Tôi kéo em lại ngồi mà nhìn về nơi xa xâm. Không khí yên lặng một cách lạ thường.
Nhưng em đã phá vỡ cái sự im lặng ấy bằng câu hỏi mà làm kí ức và tội lỗi trong tôi như đã trôn dấu bao lâu lại ùa về :
- Lúc nãy em có hỏi về Lan sao anh không trả lời em...Câu hỏi quá vô tư trên nổi đau của tôi.
- Anh xin lỗi em. Nhưng anh không muốn nhắc đến Lan nữa.
- Sao thế anh ? Anh nói cho em nghe xem. Giọng nói cầu khẩn của em và tôi cũng không muốn dấu em nữa mà đành nói thật :
- Lan mất rồi à.
- Sao ?...Em quá ngỡ ngàng.
Em còn nhớ cái lần anh bị tai nạn không? Lan lần ấy đi cùng anh và cô ấy bị rất nặng nên cô ấy mất trong đêm ấy. Tôi chợt òa khóc mà nói trong tiếng nấc.
Em khẽ nép vào lòng tôi và ôm tôi :
- Anh à. Em xin lỗi vì nhắc lại chuyện buồn của anh. Em cũng rất buồn khi hay tin Lan mất nhưng anh đừng buồn nữa đó không phải là lỗi của anh đâu.
- Không, đó là lỗi của anh.Tại anh mà Lan chết. Tại anh.
- Tại sao anh lại cứ ôm trách nhiệm về mình. Tai nạn thì ai muốn như thế đâu. Em ôm chặt lấy tôi như xoa dịu nổi đau trong tôi.
- Đó là lỗi của anh. Một ngày nào đó anh sẽ nói cho em nghe sự thật...Tôi cũng quàng tay ôm em lại.
- Khi nào anh cảm thấy trải lòng thì hãy nói với em nhé.
- Đến lúc thích hợp anh sẽ nói cho em nghe tất cả...
Tôi và em cứ ôm nhau như thế trong một khoản rất lâu. Rồi ánh hoàng hôn cũng buôn xuống. Nam nữ gần nhau như thế, một khung cảnh lảng mạng như thế. Rồi cái gì đến cũng phải đến, tôi và em môi tìm môi trau cho nhau nụ hôn thật sâu và dài. Cái bản năng đàn ông trong tôi lại khiến cho bàn tay hư đốn của tôi lân la tiến lại đến đôi gò bòng đảo của em. Tuy qua hai lớp vãi nhưng tôi cảm thấy rất là miềm mại. Tôi bóp nhè nhẹ thì tôi nghe thấy tiếng rên phát ra từ em;
- Ư.. ư..ử.. trong cổ họng nhưng bị chặn lại không cho ra ngoài vì lưỡi của tôi. Tiếng rên ấy cứ phát ra điều điều và đôi khi nhanh hơn kèm theo hơi thở gấp gáp khi tay tôi tăng tóc độ.
Rồi tay tôi lần mò đến đùi em xoa nhẹ nhẹ định tiến vào trong thì có một bàn tay ngăn lại đó là tay em.
- Em nhả môi tôi ra mà nói: Đừng mà anh. Em xin lỗi vì nãy giờ em không kiềm chế được . Em cần có thời gian anh à. Anh hãy hiểu cho em.
Tôi cũng thôi làm cái trò ấy mà quàng tay ôm em thật chặt rồi nói :
- Anh sẽ đợi em. Anh hứa.
- Cảm ơn anh. Vì anh đã hiểu cho em.
Tôi và em ngồi thêm ít lâu thì tôi đưa em về. Về đến ngõ nhà em thì em bảo cho em xuống tại đây.
- Nhưng chưa đến nhà em mà.
- Thôi anh cho em xuống tại đây được rồi.
Tôi cũng đành ra mở cửa cho em xuống...Chắc em ái ngại với gia đình và hàng xóm..tôi nghĩ vậy.
Tôi đứng nhìn em đi khuất sau con ngõ rồi chuẩn bị lên xe đi về thì bắt gặp ánh mắt của Hồng nhìn tôi.
- Sao anh có thể.....
- Anh chỉ đưa Ngọc đi ăn thôi.
- Anh không có tư cách đó. Em quát .
- Hồng. Anh biết em rất hận anh nhưng em hãy hiểu cho anh. Anh muốn mang hạnh phúc trở lại với Ngọc. Em đã có chồng thì em phải hiểu cảm giác muốn có người trở che lúc buồn khổ là thế nào chứ. Và Ngọc cũng thế và anh sẽ là người đó.
Hồng im lặng hồi lâu rồi tát tôi một cái thật đau rồi bỏ chạy đi...
Tôi nhìn ôm mặt nhìn Hồng đi thật lâu rồi lên xe đi về mà suy nghĩ về cái tát đó. Mà mãi sau này tôi mới biết nguyên nhân Hồng tát tôi.

****
Sau ngày hôm đó cuộc đời đã chính thức bắt đầu lại... bước sang một trang khác ngập tràng hạnh phúc.
 
PHẦN 7

Kể từ ngày tôi đánh mất bản thân mình, đánh mất em, đánh mất Lan và đánh mất tất cả thì ngày hôm đó là ngày hạnh phúc nhất của cuộc đời tôi. Tôi biết hôm ấy là ngày mà mọi khởi đầu lại bắt đầu với tôi, ngày em quay trở lại. Tôi không về nhà mà đi thẳng về quê thăm nội tôi và hơn hết là về thăm mộ Lan để nói hết mọi điều nói cho Lan biết được tôi đã tìm lại được bản thân mình tìm lại được em. Về đến nhà ông nội thì nhìn đồng hồ cũng gần 10 h tối rồi. Đậu xe xong xuôi tôi đi thẳng vô nhà thì cửa đã đóng kín hết rồi. Đúng là ở quê mà ngủ sớm quá trời. Đến gõ cửa không thấy ai trả lời, lại gõ thêm một lần nửa thì bên trong có tiếng nói vọng ra :
- Ai mà đến khuya thế ? Một giọng nói nhè nhẹ còn ngái ngủ của một người con gái. Tôi chợt nhận ra đó là em gái tôi. Mà sao nó lại ở đây nhỉ.
- Anh Huy đây mở cửa cho anh.
- Anh Huy hả ? Chờ em xíu để em mở cửa. Cửa mở ra trước mắt tôi là một cô gái quá là xinh đẹp trước ánh sáng trong nhà hắc ra như hiệu ứng ngược sáng lại làm nó càng toát lên vẽ quyến rũ hơn
http://s8.postimg.cc/mvdrja22t/834.jpg
host images
Cũng hơn 1 năm rồi mình chưa gặp nó mà. Tôi bước vào nhà rồi gọi điện báo cho mẹ là tôi ở lại đây hôm sau mới về và gọi cho cô thư ký riêng sắp xếp lại công việc chờ tôi về giải quyết. Đặt điện thoại lên bàn rồi đi ra sao rửa mặt. Lên nhà thấy đã có cốc nước mát để sẳn trên bàn. Nó thật chu đáo và tốt với mình, thật mai mắn cho ai sao này cưới được em tôi, mà tôi nghĩ lại càng thấy ân hận sao ngày xưa mình lại làm thế với nó. Tiếng nói cắt ngang dòng suy nghĩ của tôi :
- Anh uống nước cho khỏe đi.
- Ừm. Mà ông bà nội ngủ hết rồi hả ?
- Dạ ông bà ngủ hết rồi.
- Mà sao em lại ở nhà nội thế ?
- Bà nội bị ốm nên em qua chăm sóc bà nội nên ngủ lại đây luôn để tiện bề chăm sóc nội.
- Bà nội có ốm nặng lắm không em ? Mà sao không ai gọi lên báo thế ?Tôi hoảng hồn hỏi.
- Cũng nhẹ thôi anh nên không gọi lên báo cho anh và bác hay... Em ân cần trả lời.
- Em vất vả rồi.
- Có gì đâu anh. Đó cũng là ông bà nội của em mà.
- Mà em này ra đây anh nói chuyện tí. Tôi bước đi và chỉ tay ra cái bàn đá ở góc sân dưới góc cây vãi to lâu năm đang kết quả. Em không nói gì mà đi ra theo tôi. Em ngồi xuống đối diện với tôi.
- Nhìn em hồi lâu mà tôi không nói gì. Thấy vậy em bảo tôi :
- Anh kêu em ra đây nói chuyện gì mà sao anh không nói gì thế ? Con bé tỏ vẻ thắc mắc với ánh mắt triều mến.
Nhìn nó hồn nhiên ngay thơ trong sáng như vậy mà tôi lại làm...làm vấn đục tâm hồn ấy khi mà nó vẫn chưa nhận thức được hết mọi thứ mà tôi làm lúc ấy.
- Em này ! Cho anh xin lỗi mọi chuyện ngày xưa nhé. Bây giờ anh cảm thấy hối hận lắm.... Tôi vừa nói vừa cảm thấy cay cay ở sống mũi.
- Chuyện cũng qua lâu rồi anh nhắc lại làm gì. Em không trách hay giận anh gì đâu, Anh hãy quên đi nhé... Nó nói rồi quay mặt đi...Nhưng tôi vẫn thấy trên khuôn mặt ấy vẫn có nét ưu buồn.
- Có thật là em không giận anh không ?
- Em nói thật mà, thôi anh đừng nhắc lại nửa. Nó qua rồi thì cho nó qua đi anh. Nó quay mặt lại nói mà lúc này tôi thấy trên đôi mắt ấy ươn ướt.
- Vậy thì tốt rồi.Em hãy rạt đi quá khứ mà sống tốt nhé. Kiếm lấy một người tốt mà lấy làm chồng.
- Em biết rồi ông anh của tôi. Mà anh mau kiếm vợ là vừa hơn 30 rồi còn gì ở đó mà nói em. Chắc hai bác ở nhà trong cháu lắm rồi...Nó nói mà cười khúc khích như để đánh tang nổi buồn khi nảy.
- Ừm anh biết rồi. Mà ngày đó chắc không còn xa lắm đâu... Tôi nói mà giọng chắc như đinh bởi tôi tin Em sẽ quay về với tôi.
- Vậy là anh đã có người yêu à.
- À mà có...à mà không phải nửa...Tôi lắp bắp hông biết phải nói sao về Em.
- Sao hả anh ? Em thắc mắc khó hiểu.
- À mà sao này em sẽ biết thôi. Thôi khuya rồi em vào ngủ đi anh qua bên nhà em ngủ.
- Vâng, anh ngủ ngon.
Tôi quay lưng bước đi, em củng bước theo nhưng em đi vô nhà nội còn tôi rẻ sang đi ra vườn để leo rào sang như ngày xưa.
- Anh nhớ cho em biết sớm nhé... Tiếng của em tôi với theo.
- Anh biết rồi, em đi ngủ đi. Nói xong tôi bước đi luôn.
Đi hơn 200 mét cũng đến bờ rào
http://s16.postimg.cc/5yjb30hbp/836.jpg
image host
Bờ rào mà gắn liền với tội lỗi của tôi và như sực nhớ lại quên cái gì đó. À là cái điện thoại lúc nãy để trên bàn trong nhà ông nội... Công việc của tôi mà điện thoại rất quan trọng bất kể ngày đêm. Tôi quay lại đi lại nhà ông nội. Đi mới đến cửa sổ nhà ngoài thì... tôi nghe thấy tiếng khóc nhỏ của em vì giường em ngủ đặc ngay của sổ, tôi ghé mắt vào khe cửa sổ thấy em cầm cái khung ảnh của tôi để ở nhà ông nội. Em tôi vẫn nhìn châm châm vào đó kèm theo tiếng khóc nhỏ lúc nảy nhưng nào có hay tôi đang đứng bên ngoài, một hồi lâu thì bất chợt tôi nghe nó nói lí nhí mà tôi vẫn có thể nghe :
- Anh trai ngốc của em à. Anh làm em như thế này thì làm sao mà em lấy chồng được nửa mà anh bảo em tìm một người tốt lấy làm chồng...Nghe đến đây tôi nghĩ là em vẫn còn trách tôi chuyện tội lỗi ngày xưa thì lúc đấy tôi lại nghe thấy em nói tiếp mà nghẹn trong tiếng khóc. Câu nói mà làm tôi phải ám ảnh suốt cuộc đời sau này : Em lỡ yêu anh mất rồi. Phải chi ngày xưa em không yêu anh thì em không để xảy ra chuyện đó rồi và em đâu khổ tâm như bây giờ. Phải chi mình không phải là anh em... hức...hức... thì có lẻ em không như thế này rồi.... Suốt đời này em không lấy ai hết...Hức...hức....Chúc anh hạnh phúc nhé....Em nở một nụ cười hạnh phúc nhưng vẫn xen lẫn tiếng khóc.
Tôi quỵ luôn xuống bờ tường phía ngoài và cái câu nói " Suốt đời này em không lấy ai hết " nó cứ vang lên trong đầu tôi. Đây là lần thứ hai tôi nghe câu nói này, người đầu tiên là Lan và người thứ hai là Em tôi... Tại sao những người con gái ấy lại vì tôi mà phải đau khổ như thế này...Lan đã mất còn em bây giờ lại em như vậy tôi biết phải làm sao đây ?..Bên trong tiếng khóc đã nhỏ lại và từ từ im lặng hẳn. Tôi biết em đã chiềm vào giất ngủ...với bao nổi niềm...Tôi ngồi thừ ra một hồi lâu rồi nhẹ nhàng đi lại ra bờ rào trèo qua nhà chú không lấy điện thoại gì nửa. Đi vòng ra cửa sau đi vào nhà đi vô phòng thằng em mà ngủ. Đúng là nó vẫn như ngày xưa ngủ như chết không biết gì hết khi tôi mò vô mùng. Nằm xuống mà thở dài nhìn đồng hồ đã hơn 12h rồi. Suy nghĩ miên man đủ thứ chuyện rồi cũng dần chiềm vào giấc ngủ...
- Anh Huy dậy dậy... Tiếng ai đó văng vẳng bên tai tôi, mà không ai khác là thằng em tôi tại đây là phòng của nó mà... Tôi dần mở mắt ra.
- Anh làm gì mà ngủ ở đây vậy ? Thằng em nó hỏi.
- À mà mấy giờ rồi ?
- 6 h sáng rồi. Mà sao anh ở đây?
- À hôm qua anh về nhà nội hơi khuya mà con em mày ngủ ở đó nên anh qua đây ngủ luôn...Ngáp một cái rồi tôi bước xuống giường đi ra ngoài. Nó cũng đi cùng tôi ra ngoài luôn. Rửa sơ qua cái mặt rồi tôi đi vào nhà chào chú thím một tiếng rồi đi về nhà nội luôn. Mới vô tới nhà thấy ông bà nội ngồi uống nước trà và nghe tin tức buổi sáng bằng cái radio củ ngay cái bàn tiếp khách giữa nhà. Nhìn sắc mặc bà hồng hào chắc tôi cũng không biết bà bị ốm nếu con em không nói cho tôi nghe. Bà chạy ra mừng rở nắm tay tôi đi vào.
- À thằng Huy mới về đó hả con ? Ông nội hỏi tôi.
- Dạ con về hồi tối hôm qua nhưng do ông bà nội ngủ hết rồi với lại em nó ngủ ở đây nên con qua nhà chú thím ngủ...Tôi kính cẩn trả lời với ông.
- Vậy ở lại chơi với ông bà ít hôm nhé....Bà nội tôi nói.
- Dạ công việc của con ở Hà Nội còn nhiều lắm. Còn về rồi chiều con đi rồi.
- Làm gì mà đi sớm vậy con. À mà thôi con về là ông bà vui rồi... Ông nội tôi nói
- Dạ. Mà bà ốm sao rồi bà.
- Bà hết rồi con hông sao đâu. Mà làm sao con biết bà bị ốm vậy ?
- Dạ hôm qua con về em nói với con.
- Nói xấu gì em đó...Con em đi từ dưới bếp lên bưng lên một nồi cháo to và bốn cái bát.
- Có nói xấu gì em đâu...Tôi nhanh nhẩu trả lời .
- Con mời ông bà và anh ăn sáng ạ. Vừa nói nó vừa xúc từng bát cháu đưa cho từng.
- Tôi cầm lấy bát cháu vừa ăn vừa nhìn em. Đôi mắt em xưng mộng và thăm quằng vì khóc đêm qua. Mà chỉ có mỗi mình tôi là biết vì em khóc. Tôi cũng không nhắc đến chuyện đêm hôm tôi nhìn lén em khóc và nghe lén em. Và dường như em cũng không biết sự có mặt của tôi đêm qua.
Bốn người cùng nhau ăn nói luyên thuyên đủ thứ chuyện.Rồi bửa ăn cũng nhanh chống kết thúc. Em tôi bưng bát đi ra sau rửa rồi xin phép đi về. Tôi ngồi nói chuyện với ông bà một tí rồi xin phép đi thăm mọi người quanh làng. Đi lòng vòng cũng đến trưa rồi, đi về nhà ông bà ăn vội bửa cơm trưa rồi đánh một giấc đến gần 2h chiều rồi xin phép ông bà lên Hà Nội nhưng thật ra là ra tỉnh đi thăm mộ Lan. Trước khi đi tôi sang chào chú thím, tiện thể xem con em tôi thế nào. Nhìn nó buồn buồn mà chỉ có tôi biết vì đâu.
Tôi đi ra đến cổng mà con em tôi chạy theo : Năm sao nhớ dẫn theo chị hai về đó nhé.
- Anh biết rồi. Em giữ ở lại giữ gìn sức khỏe và chăm sóc ông bà dùm anh nhé. Tôi quay lại nói với nó và tôi thấy trong ánh mắt ấy pha chút nỗi buồn cộng thêm vẻ.ươn ướt của nước mắt.
-Anh cứ an tâm em sẽ chăm sóc tốt cho ông bà mà.
- Thôi anh đi đây. Em đi vào đi.
- Anh đi đi rồi em vào.
Tôi bước lên xe chạy đi. Nhìn lại phía sau qua gương chiếu hậu thấy em vẫn đứng đó nhìn tôi vai run run đến khi tôi khuất bóng em.
Lòng tôi lúc này rối bời không biết giải quyết sao trước tình cảm của cô em gái bé nhỏ của tôi.
Đi gần nửa giờ. Tôi cũng ra đến tỉnh. Rẽ qua khu chợ mua ít trái cây và nhan đèn rồi đến nghĩa trang tỉnh mà năm nào tôi cũng đến khi đến ngày giỗ của em. Lần này lại khác, lần này tôi đến vì muốn giải bầy tâm sự với em. Đi thẳng đến mộ của em tôi luay hoay nhặt rác xung quanh rồi đặt trái cây xuống thấp cho em nén nhang. Xong tôi quay lại ngồi tựa lưng vào mộ của em rồi nói chuyện một mình bên ngôi mộ, nhưng tôi biết em vẫn đâu đó vẫn nghe những gì tôi nói.
- Lan ơi, anh có quá vô tâm với em không ? Anh lúc này ít đến thăm em có giận anh không ?.
- Vẫn sự im lặng mà tôi thừa biết.
- Hôm qua anh lại nghe câu nói mà em nói với anh 5 năm trước. Anh phải làm sao đây Lan ? Và điều quan trọng mà anh đến đây hôm nay là muốn cho em biết là Ngọc đã cho anh một cơ hội chuột lại lỗi lầm ngày xưa.
- Anh không muốn đánh mất Ngọc lần nửa và không muốn đánh mất cô ấy như đánh mất em.
- Em có giận anh không khi anh đi tìm hạnh phúc mới hả Lan. Em hãy hiểu cho anh Lan ơi. Anh muốn bù đấp lại tất cả lỗi lầm ngày xưa của anh Lan à.
- Vẫn một sự im lặng tĩnh mịch giữa nghĩa trang.
Tôi vẫn ngồi đó tựa lưng vào mộ em rất lâu, mãi đến khi trời nhá nhem tôi mới ra về...

***

Thời gian thấm thoát trôi qua cũng hơn nửa năm rồi. Tôi vẫn đến nhà em thường xuyên và tôi cảm nhận được hai bác ngày càng có thiện cảm với tôi. Và Hồng không còn nhìn tôi bằng ánh mắt ngày xưa dường như em đã tha thứ cho tôi. Còn con của Hồng thằng Hiếu nó ngày càng thân với tôi hơn. Nhưng luôn thắc mắc tại sao Hồng và con của Hồng luôn ở nhà của Ngọc và chồng của Hồng ra sau bởi tôi chưa gặp mặt anh ta bao giờ. Tôi đem chuyện đó hỏi Ngọc và Ngọc chỉ trả lời tôi là : " Chồng của Hồng công ty cho đi học chuyên ngành ở nước ngoài 3 năm nên Hồng với thằng Hiếu ở nhà một mình buồn nên sang đây ở với gia đình em " .
Tôi cũng không màn hỏi nửa. Bởi với tôi bây giờ chỉ có em là quan trọng với tôi.

****

Hôm nay là thứ 7 tôi đã thu xếp mọi công việc chuẩn bị mọi thứ cho kế hoạch sẽ cầu hôn em vào ngày hôm nay và hẹn em một chuyến đi chơi ở Cô Tô. Tôi đến nhà em chỉ mơi hơn 8h. Tôi đón em và chúng tôi đi ăn sáng rồi đến cảng Cái Rồng gửi xe xong tôi cùng em cùng chờ tàu cao tốc xuất hành thôi. Và cuối cùng tàu cũng chạy. Đây là lần đầu tôi đi Cô Tô cũng rất hồi hợp. Không biết đây là lần bao nhiêu em đi Cô Tô nửa, nhưng tôi em cũng hồi hợp như tôi.
Đi tầm 2 giờ cũng đến huyện đảo Cô Tô. Thật làm tôi bất ngờ nơi đây quả thật là đẹp hơn rất nhiều so với những gì mà tôi tra cứu trên mạng.
Tôi cùng em đi tìm khách sạn đặt phòng vì tôi đi 2 ngày một đêm mà. Cuối cùng tôi tìm được một khách sạn ưng ý nằm sát bờ biển đúng thật là tuyệt. Buớc vào khách sạn em cùng lại quầy lễ tân :
- Cho anh chị hai phòng liền kề nhau góc nhìn đẹp nhé em.
- Dạ anh chị đợi em xíu...Giọng nói dịu dàng và lễ phép của cô lễ tân đáp lại.
- Thôi cho anh chị một phòng thôi nhé.
- Dạ vâng chị đợi em xíu ạ... Cô lễ tân nói mà nhìn tôi cười cười nham hiểm.
- Đây là chìa khóa phòng anh chị ạ. Chúc anh chị vui vẽ...Cô lễ tân vừa cười vừa nói.
Lúc này trong đầu tôi bao ý nghĩ đen tối hiện lên.
Tôi cầm lấy chìa khóa cùng em đi lên phòng.
Cạch... của mở toang ra ánh sáng ngập tràn từ cửa sổ nhìn ra đến tận biển.
- Mà sao em lại muốn thuê một phòng à ?
- Em có chuyện muốn tâm sự nhiều với anh thôi.
- Thôi em đi tắm đi rồi mình đi ăn cũng trưa rồi. Em mở vali lấy quần áo và đi vào nhà tắm, lác sao em bước ra em thật là quyến rũ. Tóc hơi ướt được quấn cao lên để lộ ra hết gương mặt thanh tú của em. Em mặt một chiếc váy ôm trọn cơ thể như phơi bày ra hết những đường cong cơ thể nhưng cũng rất kín đáo. Tôi nhìn em mà không chớp mắt.
- Anh nhìn gì mà dữ thế ? Vào tắm đi chứ rồi đi ăn.
- Ừm .... Tôi cũng lấy đồ rồi tắm thật kĩ càng rồi đi ra lúc này em cũng đã sấy khô tóc và đang ngồi trang điểm lại.
Mọi thứ xong xui chúng tôi đi tìm nhà hàng nào đó ăn tạm. Bước vào nhà hàng bao ánh nhìn ghen tỵ và thèm thuồng điều hướng về tôi và em. Tôi vừa hảnh diện vừa tức như điên bởi những ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống em. Còn em thì rất bình thường chắc đây là chuyện quá đổi bình thường với em.
Ăn xong tôi cùng em đi dạo và đến những địa điểm vui chơi và tham quan ở Cô Tô. Đi lòng vòng cũng đã gần tối. Tôi cùng em đến đi dạo trên bờ biển ngắm ánh hoàng hôn
http://s15.postimg.cc/m4z6ld1wb/837.jpg
photo uploading
Đi một lác tôi và em đứng lại nhìn mặt trời dần khuất bóng dưới mặt biển mênh mong.
Như kế hoạch đã dự tính. Tôi xoay em lại đối diện với tôi trước sự ngỡ ngàng của em. Móc từ túi quần ra một hộp nhỏ mà ai cũng biết đó là hộp gì mà, mở nấp hộp ra rồi quỳ một chân xuống trước mặt em :
- Ngọc em làm vợ anh nhé ! Tôi chìa chiếc hộp đựng nhẫn lên trước ngực em.
- Em...emm...Ngọc nói ngập ngừng...
 
PHẦN 8

Em...Emm... không...không..muốn làm vợ của anh...Ngọc nói với vẽ mặt lạnh lùng.
- Tại sao ? Hai chân tôi như khuỵu xuống mà ngồi thợp trên cát. Tôi không tin vào những gì tôi nghe thấy nửa. Bao hy vọng bấy lâu nay của tôi về một đám cưới, một gia đình . Nhưng bây giờ mọi thứ như đã vụt tắt như ánh hoàng hôn tắt dần phía cuối chân trời ngay trước mắt tôi. Viễn cảnh tương lai phía trước của tôi và em nay còn đâu, không biết từ bao giờ nước mắt của sự thất vọng của một người đàn ông lăn trên má tôi.
Em ngồi xuống bên tôi nhìn thẳng vào mắt tôi thật lâu rồi em nhoẻng miệng cười khẻ, một nụ cười tinh quái.
- Anh làm sao mà khóc như con nít thế ? Từ đó đến giờ em có thấy anh khóc bao giờ đâu...Em nói và khẻ lấy tay lay tôi.
- Tại sao ?...Tôi lại hỏi một câu hỏi mà tôi cho là nó quá vô nghĩa nhưng không hiểu tại sao tôi cứ hỏi.
- Tại sao cái gì hở anh ?... Em trả lời tôi rất ư là thản nhiên như có chuyện gì xảy ra.
- Tại sao em không chấp nhận anh ? Thời gian qua anh đã làm tất cả mọi thứ anh có thể để bù đấp tất cả cho em nhưng tại sao...tại sao em không chấp nhận anh mà còn lại gieo cho hy vọng bao ngày qua...Tôi nói như gào thét phá tan cái nhá nhem của ánh sáng sấp tắt của hoàng hôn và ánh đèn từ đèn đường ven con đường ven bờ biển.
- Anh ngốc của em à !...Em choàng tay qua ôm tôi rất chặt như sợ tôi bỏ đi.
Tôi mấp mấy tính hỏi lại câu hỏi ngu ngốc Tại sao một lần nửa thì em như hiểu được tôi muốn nói gì thì liền lấy tay chặn môi tôi lại rồi lại ôm tôi.
Trong tôi bây xuất hiện dòng suy nghĩ rất là hổn loạn em nói như thế mà hành động của em lại như vậy là sao, tôi thật sự không hiểu ra chuyện gì đang diễn ra và như chết lặng trong dòng suy nghĩ.
- Em... không muốn làm vợ của anh nhưng em muốn làm mẹ của con anh...Em chỉ đùa tí thôi anh làm gì mà đau khổ thế...Em nói mà mắt em cũng bắt ứa lệ nhưng tôi biết đây là giọt nước mắt hạnh phúc.
- Em nói sao anh chưa rõ...Tôi như kẻ chết đuối mà vớt được phao mà hỏi em.
- Em đồng ý....Em trả lời tôi nhưng không phải câu nói lúc nãy.
- Không anh muốn nghe câu nói lúc nãy của em....
- Emm...muốn mẹ của con anh...đc chưa _ Em nói rồi đấp thùm thùm vào ngực tôi.
- Ngày hôm nay là ngày hạnh phúc nhất của anh em biết không ! Tôi nói rồi nhất bỏng em lên mà quay vòng vòng...Ôi cái cảm giác hạnh phúc đã lâu rồi mà tôi chưa được cảm nhận.

http://s16.postimg.cc/n3uh5754l/854.jpg
photo upload sites

- Bỏ em xuống đi. Chống mặt quá rồi, anh tính quay bao nhiêu vòng nữa đây ? _ Em nói với giọng nói nủng nịu.
Tôi đặt em xuống, em ngước lên nhìn tôi rồi nhón chân đặt lên môi tôi một nụ hôn thật sâu

http://s12.postimg.cc/tlpjxz959/853.jpg
adult image host

Cả hai hôn nhau thật lâu. Nụ hôn tham lam chiếm hữu lưỡi cả hai quyện lấy nhau như tan chảy trong nhau. Một nụ hôn thật là mảnh liệt, hôn như chưa từng được hôn. Nhưng nụ hôn đâu thể kéo dài mãi cả hai điều phả i thả môi nhau ra để thở chứ nhưng bao nhiêu đó tôi cũng cảm thấy là quá tuyệt vời.
- Hôn gì mà khiếp thế ? Muốn giết chết người ta hả ?... Em nói với cái giọng nhí nhảnh chả khác nào mấy em teen bây giờ.
- Em có khác gì anh hả.
- Tại...tại... Em ngừng.
- Tại gì nữa... Đi về thôi em! ở đây lạnh quá. Tôi cắt ngang lời em để giải vây cho em bởi cái câu nói tôi đặt ra.
- Ừm...thôi mình khách sạn nha anh... Em cười nhí nhảnh.
Tôi và em nắm tay nhau đi về. Con đường lúc tôi và em đi thì chỉ là một con đường bình thường. Nhưng khi đi về con đường như được trải hoa hồng. Con đường bắt đầu hạnh phúc mới của tôi và em.
Về đến khách sạn, tôi em nắm tay đi vào mà có bao ánh nhìn ngưởng mộ, ranh tị, ham muốn âu cũng là cái bản tính của con người mà tôi cũng đâu có nằm ngoài những thứ đó.
Cửa phòng mở ra sao mà nó đẹp đến lạ thường. Tôi và em quấn lấy nhau một cách mãnh liệt, trao cho nhau những nụ hôn rực cháy. Bàn tay hư đốn của tôi bắt đầu hoạt động mở từng cút áo của em nhưng chỉ cút cuối cùng bị chặn lại bởi bàn tay của em. Em nhìn tôi mà mắt ứa lệ như sắp khóc :
- Anh à ! Em không còn là một cô gái đúng nghĩa nửa. Nhưng em muốn lần đầu tiên của ta là đêm tân hôn nhé anh. Em sẽ dành tất cả cho anh _ Nước mắt bắt đầu lăn trên má em.
Tôi lấy lau những giọt nước mắt ấy và ôm em thật chặt vào lòng :
- Anh hiểu mà ! Anh sẽ đợi em như hôm đó đợi đến đêm tân hôn của hai ta. Nhưng em hứa là không rời xa anh nữa nhé.
- Phải chi hôm đó em cho anh được cái quý giá của đời con gái của em. Anh có hối hận vì ngày hôm đó không ?
- Không . Anh không hối hận đâu. Trong mắt anh em luôn là một cô gái trinh nguyên với anh. Với lại anh cũng là kẻ ra gì mà đồi hỏi em.
Em lại khóc rồi gối đầu lên tay tôi quàng tay qua ôm lấy ngực tôi khi nghe tôi nói vậy. Nhưng đi theo những giọt nước mắt là nụ cười hạnh phúc của em.
Tôi ôm em và cả hai chiềm vào giất ngủ đến tận sáng hôm sau

http://s15.postimg.cc/51itcmzcb/856.jpg
photo upload sites

Ngày hôm sau chúng tôi lại tiếp tục khám phá Cô Tô trong niềm hạnh phúc lứa đôi. Chiều hôm ấy tôi và em cùng về nhà em. Tôi nói chuyện đó với bố mẹ em. Bố mẹ em cũng rất vui và đồng ý.
Hôm sau tôi lên xin phép dẫn em về ra mắt bố mẹ tôi và đề cập luôn chuyện của chúng tôi. Bố mẹ tôi còn xa lạ gì với em đâu. Họ đồng ý ngay vì họ biết em sẽ là một người vợ tốt một người đâu ngoan.
Cái ngày tôi thấy em khoác lên mình áo cưới một lần nửa nhưng lần này là dành cho tôi cũng đến. Hôm ấy tôi đến rước dâu thì tôi có gặp Hồng và em cũng chúc tôi hạnh phúc và hãy châm sóc tốt cho chị Ngọc nhưng tôi lại bắt gặp ánh mắt có chút gì đó buồn phiền của em. Tôi thấy em như vậy lòng tôi bất chợt xao xuyến một cái gì đó. Có phải là tôi cũng yêu Hồng...Câu hỏi không hiểu tại sao xuất hiện trong đầu tôi. Nhưng tôi đã có Ngọc, không thể làm Ngọc đau khổ thêm nửa. Tự nhủ với lòng và dgạt khỏi mọi suy nghĩ đó ra khỏi đầu mình

***

Ngày hôm đó gia đình nội ngoại tôi tất cả mọi người điều đến dự tiếc cưới của tôi. Hôm ấy cũng không thể nào thiếu vắng hai người con gái không kém phần quan trọng của cuộc đời tôi. Đó là Vân Anh và cô Em họ của tôi. Tôi cảm nhận được hai người họ rất vui khi tôi tìm được hạnh phúc của mình.... tôi cũng rất là vui vì điều ấy. Tự nhủ hôm nay mình phải uống ít vì đêm nay còn phải dành cho em.

***
Đêm tân hôn

Cánh cửa phòng mỏ ra em đang ngồi xem tivi trong khoảng thời gian chờ tôi bận bịu với mấy anh bạn ở dưới nhà. Đóng cửa xong tôi đi lại ghế sô pha chổ em ngồi chồm người lên bế trên đôi tay mình, từng bước, từng bước bế em đặt lên chiếc giường trắng muốt, đôi môi hé mở hai chiếc lưỡi như đôi uyên ương quấn vào nhau trau cho nhau tất cả. Rồi điều chợ đợi bấy lâu của tôi và em cũng đến.
Những âm thanh của tình yêu vang đều, cái giường gỗ cũng khẻ lay đung đưa rung rinh theo nhịp tình yêu của tôi và em. Cả hai như hòa lấy nhau...........

- Em và anh bây giờ chính thức là của nhau rồi nhé !
Em không nói gì chỉ nở một nụ cười mản nguyện và hạnh phúc ôm tôi và cả hai bắt đầu chiềm vào giất ngủ sau một ngày hạnh phúc ngày mà cả hai chính thức là của nhau.

Một tháng qua từ lúc có em ngôi nhà của tôi trở nên vui hơn . Em luôn biết cách chu toàn mọi thứ cho tôi bố mẹ tôi và Vân Anh. Em và Vân Anh thì giờ như đôi bạn thân suốt ngày líu ríu bên nhau như quên cả tôi. Đây là lúc thích hợp mà tôi kể hết mọi thứ cho em và cái chết của Lan...
 
PHẦN 9

Vậy là đã gần 2 tháng em về làm vợ tôi. Đã đến lúc em nên biết sự thật về Lan cái chết của cô ấy.... Cuối tuần tôi đưa em về quê thăm mộ Lan trước sự ngỡ ngàng của em. Bởi vì từ trước đến nay em bảo tôi đưa đi nhưng có khi nào tôi đưa em đi đâu. Đến nơi ghé tạc qua khu chợ cho em mua ít nhan đèn, trái cây và một ít hoa. Rồi thì đưa em đến thẳng khu nghĩa trang nơi mà Lan đã nằm đây gần 6 năm và hầu như năm nào tôi cũng đến. Đứng trước ngôi mộ em ngắm nghía xung quanh rồi lại đi xung quanh nhặc từng là cây, nhổ từng đám cỏ dại. Tôi cũng giúp em một tay khi mọi thứ đã xong thì nhang đèn, trái cây cũng được đặt trước mộ của Lan đợi em thấp nhang và nói gì đó roifi tôi thắp cho Lan một nén nhang :
- Lan à ! Anh xin lỗi, hôm nay anh mới đưa cô ấy đến thăm em. Như anh đã nói với em khi trước thì giờ cô ấy đã là vợ của anh...
- Anh.... Ngọc xửng sờ trước cách nói của tôi, không giống cách cậu nói chuyện với cháu cho dù là Lan đã mất.
- Em cứ để anh nói hết với Lan đã , rồi anh sẽ giải thích cho em đó cũng là lý do anh đưa em đến đây hôm nay.
- Ngọc im lặng không nói gì nữa.

- Anh đã làm mọi thứ để bù đắp lại cho cô ấy và hôm nay như em đã thấy cô ấy đã là vợ của anh. Anh xin lỗi vì đã không làm gì được cho em nửa. Em có trách anh không Lan ?... đến đây thì nước mắt tôi đã như trực trào.
Quay lại thì Ngọc cũng rôm rớm nước mắt dường như em đã hiểu ra một điều gì đó.
- Thế này là sao hả anh ?
- Ngọc ! Cái chết của Lan là do anh. Sau khi chia tay em anh bắt đầu ăn chơi xoa đọa cũng như em đã thấy lúc đó. Một hai hôm anh lại có một cô bạn gái nhưng không có chút tình cảm nào. Rồi một hôm Lan đến tìm anh khi Lan mới chia tay bạn trai và gia đình Lan có chuyện, Lan nhờ anh giúp. Rồi mấy hôm đó Lan ở nhà anh. Anh thì cũng có chút tình cảm với cô ấy và lại đang thiếu thốn tình cảm và cô Lan cũng thấy rồi chuyện gì nó cũng đến cô ấy và anh đi quá giới hạn. Sau đó anh đã thật sự yêu Lan nhưng cái tính cách ăn chơi trong con người anh nó không thay đổi anh vẫn ăn chơi với những cô gái khác. Một hôm Lan đến nhà anh chơi và nhìn thấy, Lan bỏ về và anh nhặt được hai cái vé xem văn nghệ của trường của Lan. Hôm đó anh đến muốn xin lỗi Lan và đưa cô ấy đi thật xa bỏ tất cả mọi thứ, nhưng Lan không chịu, Lan đã...đã ... ( tim tôi như quặng thắc lại, cái kí ức về ngày hôm đó lại hiện lên. Cái ngày đau khổ nhất của tôi )...nhảy khỏi xe anh và cô ấy bị tay nạn, như thế anh cũng mất kiểm soát rồi tông vào giải phân cách đường. Khi anh tỉnh lại thì mới biết Lan đã mất ngay hôm đó. Anh như hóa điên sau đó.
Anh ước tại sao người chết không phải là anh mà là cô ấy. Chính anh là người hại Lan chết.....Em có khinh rẽ anh không, có xem thường anh không. Anh xin lỗi vì hôm nay mới nói cho em tất cả. Tôi bắt đầu nói trong nghẹn ngào.
Em cũng khóc em lao đến ôm tôi:
- Chuyện đã qua rồi anh à. Em không
nghĩ ngợi gì đâu mà quan trọng là em vẫn rất yêu anh. Anh đừng buồn nữa.
Tôi cũng chả biết nói gì thêm chỉ ôm em vào lòng thật chặt.
Rồi tôi và em ra về. Ta đến xe em không vào mà bảo tôi đợi em phải vào nói cái này với Lan. Em trở ra sau khoảng 10 phút và tôi thấy mắt em đỏ hoe tôi biết em vừa khóc. Tôi hỏi thì em không nói nên lại thôi. Tôi như nhẹ nhỗm tâm hồn hơn, gánh nặng bấy láu nay tôi giấu hôm nay tôi đã giải tỏa hết.

***

Sau ngày hôm đó thì tôi bắt đầu đi tìm kiếm những người con gái năm xưa và đến nói một lời xin lỗi với họ. Có người đã có chồng, định cư nước ngoài hay vẫn còn độc thân và một số thì mất liên lạc tìm không gặp. Họ cũng như Hồng mắng tôi thậm tệ và xua đổi tôi khi thấy tôi nhưng tôi không bỏ cuộc phải nói được lời xin lỗi chân thành mới thôi. Có người chấp nhận người không nhưng tôi vẫn thấy nhẹ lòng hơn. Và hôm nay là người cuối cùng mà tôi tìm gặp được. Em đi với tôi. Và may mắn cho tôi là người cuối cùng này cũng chấp nhận dễ dàng bởi lẻ cô ấy thấy tôi đi cùng vợ và cô ấy cũng đã có gia đình nên thông cảm phần nào.
Tối đến tôi ôm em chuẩn bị đi ngủ mà vui sướng làm sao, tôi cảm thấy việc tôi làm rất ý nghĩa với tôi. Gánh nặng của sự day dứt tội lỗi đã vơi đi. Tôi nhìn em âu ếm mà thì thào vào tai em :

- Anh vui lắm cuối cùng anh đã nói được hết những lòi lư xin lỗi đó.
- Anh ! Còn một người mà anh chưa xin lỗi được thật sự đâu.
- Còn ai đâu em.
- Đó là Hồng.
- Sau em lại biết chuyện của anh và Hồng. Nhưng anh đã xin lỗi cô ấy mấy năm trước hôm anh đến tìm em. Và anh cũng làm mọi thứ bù đấp cho cô ấy sao này.
- Em biết là do vô tình Hồng nói với em.
- Anh à ! Em xin lỗi. Còn một chuyện mà em giấu anh do Hồng không cho em nói nhưng hôm nay em phải nói. Em thấy mình có lỗi với Hồng quá.... Em bắt đầu nói trong nghẹn ngào.
- Sau em lại nói thế. Mà là chuyện gì ?
- Hồng đi vào trong Nam hơn 2 tuần rồi anh. Anh còn nhớ là anh hay hỏi em về chồng của Hồng không ? Và tại Hồng lại ở nhà em ? Thực ra Hồng chẳng có chồng nào cả Hồng và em nói dối anh đấy. Sau khi lấy bằng đại học và Hồng về quê thì phát hiện mình có thai và bị bố mẹ đuổi ra khỏi nhà nên em đưa Hồng về sống với bố mẹ và em. Dứa bé đó là thằng Hiếu bây giờ đó và anh chắc cũng đoán biết cha đứa bé chứ. Nên anh phải đi tìm Hồng và đưa Hồng về đây.
- Sao giờ em mới nói cho anh biết .
- Em xin lỗi. Em có quá ít kỷ không anh....Nước mắt lăn dài trên má em.
- Lấy tay gạt nước mắt cho em : Không ! Phụ nữ ai chả ít kỷ trong tình yêu.
- Anh hãy đưa Hồng về sống chunh vợ chồng mình nhé. Hồng còn đứa con của anh nửa. Em chấp nhận chia sẻ tất cả em không muốn thấy cô ấy đao khổ suốt cuộc đời còn lại.
- Nhưng....nhưng còn em thì sao ?
- Em không sao cả. Em chấp nhận được. Em đã quá ít kỷ bao năm nay rồi, biết tất cả nhưng không dám đối mặt. Bây giờ em phải làm gì đó cho Hồng.
- Nếu em đã quyết thì anh cung đành vậy, để ngày mai anh nói với bố mẹ rồi mình vào trong Nam tìm Hồng... Tôi bắt đầu mủi lòng. Nhưng sự tôi không biết phải làm thể nào để toàn vẹn được, tôi cũng có tình cảm với Hồng nhưng lí trí, tội lỗi và sự cảm thương cho số phận nghiệt ngã của một cô gái lấn át tôi. Tôi phải làm sao đây ? Câu hỏi ấy cứ lặp đi lặp lại rồi phải tự trấn an mình gặp rồi sẽ tính.

Hôm sau tôi thưa tất cả mọi chuyện về Hồng với bố mẹ tôi. Họ lúc đầu cũng rất ngạc nhiên và tỏ ra gây gắc khi vợ chồng đề nghị đưa Hồng về sống cùng vì tôi đã có vợ. Nhưng rồi họ cũng đồng ý vì được Ngọc thuyết phục và vì thương đứa cháu nội mà mình không biết bấy lâu nay và chắc cũng vì bố mẹ tôi nghĩ biết đâu Hồng có đồng ý không.

Trưa 3 giờ hôm đó tôi thu xếp bay vào Nam theo địa chỉ mà Ngọc cho là căn hộ ở tầng 7 của một chung cư ở quận 3. Tôi có bảo Ngọc đi nhưng nhất quyết em không chịu, tôi cũng không ép chắc em khó xử.
Đến nơi thì trời cũng đã gần 6 giờ tôi bắm chuông nhưng không thấy ai mở cửa vậy là giờ này em đi làm chưa về, đứng đợi trước căn hộ của Hồng thì tầm 7 giờ hơn tôi thấy bóng dáng nhỏ nhắn của người con gái năm xưa mà tôi đã nhẫn tâm hũy hoại cuộc đời em. Đi theo sau là thằng Hiếu, con tôi ư sao bao lần gần rũi mà tôi không bao giờ nhận ra.
Hồng thấy tôi thì rỏ ra lạnh nhạt hờ hửng chỉ có mỗi thằng Hiếu chạy lại mừng tôi thôi.
- Anh đi đâu đây ? ...Hồng nói một cách khó chịu.
- Anh có chuyện muốn hỏi và nói với em, nên anh đến đây.
- Giữa tôi và anh có chuyện gì nửa mà nói. Tôi đã có gia đình rồi anh đừng làm phiền tôi nửa.
- Thì em cứ để từ từ rồi anh sẽ nói tất cả.
Hồng mở cửa đi vào mà chẳng thèm mời tôi vào tôi chỉ lẳng lặng đi vào. Ngồi xuống em quay sang tôi :
- Có chuyện gì thì anh nói nhanh đi, chồng tôi sắp về rồi.
- Tại sao em phải làm như thế, tại sao em phải nói dối anh. Chẳng có chồng em nào ở đây cả. Ngọc đã nói hết cho anh nghe. Và có phải thằng Hiếu là con của anh ?
Hồng quá bàng hoàng và sửng sờ nhưng vẫn còn đủ bản lĩnh của một người phụ nữ cứng rắn vì mọi chuyện đã trải qua mà nói :
- Nếu anh đã biết thì đành vậy. Nhưng tôi nói cho anh biết một điều là thằng Hiếu nó không phải là con của anh. Anh đi về đi, anh giờ đã có chị Ngọc rồi đừng bận tâm đến tôi nửa. Anh đi về đi...Em nói rồi nắm tôi lôi ra ngoài. Gầm cánh cửa khép lại và tôi đã ở ngoài, tôi có thể chống lại em và ở lại bên trong nhưng tôi không muốn làm em đau.
- Hồng anh biết em nói dối anh . Thằng Hiếu là con anh. Ngoài anh ra thì không còn có ai khác. Em đừng lừa dối bản thân mình nửa. Tôi cố nói vào trong và cũng không nghe em nói gì chỉ nghe thấy tiếng khóc nhỏ và tiếng một đứa trẻ hỏi mẹ làm sao thế. Tôi dám chắc là em đã quỵ xuống ngay sao cánh cửa này, cánh cửa ngăn cách sự thật của tôi và em.
1 giờ rồi 2 giờ trôi qua..... bên trong tiếng khóc không còn nửa mà chỉ là sự im lặng và bây giờ đã là gần 11 giờ đêm tôi vẫn ngồi đó bên ngoài cánh cửa căn hộ của em rồi tôi thiếp đi lúc nào không hay cho đến sáng khi có người qua lại xì xào này nọ tôi mới tỉnh giấc đã 6 giờ sáng. Chắc họ đang nói về tôi chắc họ nghĩ một người ăn mặc lịch sự sang trọng sau lại nằm ngủ ở đây. Cánh cửa đó vẫn đóng im liềm.
Rồi bất chợt cách cửa ấy mở ra chắc em cũng đã nghe gì đó :
- Sao anh vẫn còn ở đây tôi đã bảo anh đi về rồi mà.
Mọi người ở ngoài khi nảy lại xì xào này nọ em không nói gì kéo tôi vào trong........
 
PHẦN 10

- Anh làm ơn cho mẹ con tôi sống yên ổn được không ?
- Anh chỉ muốn....
- Tôi không cần anh bận tâm đến tôi... Hồng chen ngang câu nói dở dang nhưng rất thật tâm của một kẻ muốn chuộc lại lỗi lầm quá khứ như tôi.
- Nhưng anh không thể. Anh muốn làm tròn trách nhiệm của một người cha và quan trọng là bù đấp lại tất cả quá khứ ngày xưa. Em đừng tự lừa dối bản thân mình nửa. Tại sao em phải chịu đựng như vậy ?
- Tất cả chỉ là trách nhiệm. Tôi không cần. Bao năm nay tôi vẫn sống tốt. Tôi và con không cần cái trách nhiệm đó của anh....Hồng nói một cách mỉa mai nhưng dường như trong đó có sự ghen tuông hờn dõi.
- Không phải chỉ là trách nhiệm mà còn cả tình yêu Hồng ạ. Em biết không ?
- Tình yêu..... Hồng cười nhạt một cách lạnh lẽo.
- Anh đã làm những gì với tôi mà anh bảo đó là tình yêu ?
- Không ! Ngày xưa là sự nông nổi còn bây giờ đó là tình yêu của anh.
- Anh vẫn đúng là con người như xưa. Anh đã cưới chị Ngọc mà giờ đây còn nói yêu tôi à. Ngày xưa anh cũng nói vậy thôi, tôi tin anh, tôi trao cho anh tất cả và tôi nhận lại được gì : sự đao đớn, nhục nhã, hỗ thẹn với chị Ngọc...... Đến đây thì Hồng đã khóc.
- Mẹ ơi ! .... Tiếng thằng Hiếu phát ra từ trong phòng
- Mẹ đây... Hồng gạt đi những giọt nước mắt trên má mình rồi đi thẳng vào phòng bỏ lại tôi với sự đao đớn tột cùng khi nhận ra sự thật mà mình đã mang lại cho cô ấy.
Rồi 15 phút sao cô ấy đi ra với thằng Hiếu cùng với túi xách lĩnh kỉnh. Tôi đoán chắc cô ấy chuẩn bị đưa thằng Hiếu đi nhà trẻ rồi đi làm để tránh mặt tôi.
- Anh đi về đi. Tôi còn phải đi làm... Cô ấy lạnh lùng bỏ ra cửa không thèm nhìn tôi lấy một cái. Chỉ có mỗi thằng Hiếu ngoái lại nhìn tôi và bây giờ tôi mới bắt đầu nhìn nó với một ánh mắt khác, sau nó giống mình lúc nhỏ đến thế mà mình lại không hề nhận ra. Có phải mình quá tâm, ba xin lỗi... vì bao năm nay ba quá vô tâm... Những câu tự trách móc ấy cứ lãng vãng trong đầu tôi.
Tôi cũng miễn cưởng đi ra ngoài. Và bây giờ Hồng đã đi chỉ còn tôi. Tôi đã không làm được gì và cách cuối cùng chỉ còn có Ngọc là có thể giúp....Bỗng chóc suy nghĩ ấy hiện lên trong đầu tôi. Lấy điện thoại ra gọi cho Ngọc ngay và bảo cô ấy vào đây ngay . Trưa hôm đó Ngọc cũng bay vào đến nơi.
Tôi cùng Ngọc đi thuê khách sạn nghĩ tạm chờ đến tối Hồng về rồi lại sang nhà Hồng.

- Ngọc ! Anh biết là khó khăn với em nhưng anh muốn bù đắp tất cả cho Hồng và thằng Hiếu. Anh xin lỗi đến lúc này mà anh vẫn làm khổ em.
- Anh đừng nghĩ gì hết. Em chấp nhận mà vì em là người có lỗi, bao năm qua biết sự thật nhưng vẫn không nói ra để cho Hồng phải chịu khổ.
- Em cũng vậy đừng tự đỗ lỗi cho mình . Nếu có thể anh hứa làm tất cả cho em và Hồng....Tôi ôm cô ấy vào lòng và nói những lời thật tâm của tôi.
- Em tin là em có thể thuyết phục được Hồng.

***
Tối
Tôi và Ngọc đi đến nhà Hồng. Tôi để cho Ngọc nhấn chuông vì tôi sợ Hồng thấy tôi qua lỗ nhìn ở cửa ( Xin lỗi nhé cái lỗ này không biết gọi bằng gì gọi tạm là vậy ) lại không mở cửa.
Sau một hồi chuông thì Hồng cũng mở cửa. Hồng chỉ mời mỗi Ngọc vào nhà mà chả nói với tôi lời nào. Đành lẳng lặng đi vào.
Ngọc ngồi cạnh tôi và đối diện là Hồng với thằng Hiếu.
- Chắc em cũng biết tại sao chị lại đến đây ? Chị biết là rất khó cho em và chị nhưng chị muốn thấy em không còn chịu đựng một mình và thằng Hiếu có ba.
- Chị Ngọc, không thể làm như vậy được.
- Tại sao ?.... Ngọc và tôi cùng đồng thanh mà hỏi.
- Tất cả do anh. Tôi không muốn quá khứ lặp lại trong cuộc đời tôi.... Đến đây tôi đã thấy mắt Hồng đã ứa lệ.
- Anh không còn là anh của ngày xưa. Em hãy tin anh. Anh biết em vẫn yêu anh nếu không sao bao nhiêu năm qua em vẫn...
- Anh nín đi, tôi không muốn nghe.... Hồng thét lên trong tiếng nấc cắt ngang lời tôi.
- Hồng em đi vào trong chị em mình nói chuyện riêng.... Ngọc nói rồi kéo Hồng vào bên trong phòng.
Bây giờ chỉ còn tôi và thằng Hiếu. Tôi thẩn người ra không biết bên trong họ nói những gì ?
- Sao hai hôm nay mẹ cháu khóc nhiều thế chú ?
- À không có gì đâu. Con còn nhỏ con không hiểu được đâu.
- Dạ.
- Thế Hiếu có biết ba con là ai không ?
- Dạ không
- Thế con có muốn gặp ba không ?
- Muốn chứ.
- Con qua đây chú nói cái này..
Thằng bé chạy qua và tôi kéo nó lên mà ôm vào lòng
- Ba là ba con đây. Ba xin lỗi, ba không tốt.
- Chú là con ?
- Ừ. Ba là ba con.
- Vui quá. Con có ba rồi.
Thằng bé quá ngay thơ làm cho tôi vừa buồn vừa vui. Vui cho sự vui vẻ hồn nhiên của nó. Buồn cho sự vô tâm của mình bao năm qua.
Tôi hỏi nó nó hỏi tôi đủ thứ. Tôi cảm nhận được tình cảm to lớn của mình dành cho nó dù mới chỉ biết nó là con tôi vẻn vẹn ba hôm.
Hơn 1 giờ sau hai người phụ nữ ấy cũng ra, mắt ai cũng đỏ hoe nhưng tôi cảm nhận được niềm vui trong họ.
Nhìn hai người họ tôi không dám nói lời nào.
- Anh ngồi đây nhé. Tụi em đi làm bửa tối.... Ngọc nói rồi nháy mắt cho tôi còn Hồng không nói gì mà lẳng lặng đi theo Ngọc. Tôi cứ như một thằng ngốc chả hiểu chuyện gì xảy ra...
Bửa tối cũng xong và mọi người cùng ngồi chung một bàn ăn, nhưng tuyệt nhiên chỉ có Ngọc là người bắt chuyện còn tôi và Hồng chỉ lén nhìn nhau rồi lại quay đi vì bắt gặp ánh mắt của nhau.
- Thế khi nào em ra Hà Nội vậy Hồng ... Ngọc hỏi.
- Để em thu xếp mọi chuyện trong này đã.
- Ra Hà Nội là sao ? ... Tôi một thằng ngáo chả biết chuyện gì.
- Tới giờ này anh còn chưa hiểu sao ? Ngọc đã đồng ý về sống cùng vợ chồng mình rồi đấy.
- Thật không Hồng ?
- Anh... anh..còn hỏi làm gì ?

Đúng là chỉ có phụ nữ mới có thể khuyên giải lẩn nhau.

***

Tối hôm đó tôi và Ngọc về khách sạn lấy quần áo rồi đến ở nhà của Hồng luôn. Phòng Hồng thì Hồng ngủ, phòng cho khách thì khách ngủ.
Hôm sau Hồng xin nghĩ làm và đưa cả bốn người đi tham quan Sài Gòn. Bây giờ tôi mới thấy Hồng cởi mở hơn với tôi. Cả ngày đi đủ nơi mệt rã người. Bốn người đưa nhau đi ăn tối xong cũng về nhà.
Về nhà tắm rửa xong tôi cùng thằng Hiếu xem ti vi phòng khách. Còn Hồng với Ngọc về chui tọt vào phòng mất hút.
Tách...tiếng chốt khóa mở ra. Ngọc tiến đến chỗ tôi.
- Em đi ngủ trước đây. Chút nữa em sẽ cho anh một điều bất ngờ.
 

Bình luận mới