C
cukhoailang
Guest
Đại Cồ Việt – năm 980, Đinh Tiên Hoàng và con là Đinh Liễn bị ám hại, Đinh Phế Đế (Đinh Toàn) lên làm vua – là vị vua thứ hai cũng là vị vua cuối cùng của nhà Đinh khi ông 6 tuổi, Thập đạo tướng quân Lê Hoàn làm nhiếp chính. Đinh Điền và Nguyễn Bặc thấy quyền lực tập trung vào Lê Hoàn, lại nghi rằng Lê Hoàn tư thông với Thái hậu Dương Vân Nga, nên cử binh đến đánh nhưng bị Lê Hoàn dẹp tan. Phò mã nhà Đinh là Ngô Nhật Khánh bỏ trốn vào nam, cùng vua Chăm Pa với hơn nghìn chiến thuyền định đến đánh kinh đô Hoa Lư nhưng bị bão dìm chết.
Năm 980, vua Tống bên Trung Quốc nghe tin Đinh Tiên Hoàng mất, cử binh sang đánh Đại Cồ Việt. Thái hậu Dương Vân Nga cùng triều đình tôn Lê Hoàn lên làm vua, lập nên nhà Tiền Lê. Với hai trận lớn Bạch Đằng và Chi Lăng. Sau hai chiến thắng trước nhà Tống và Champa, các nước trong khu vực đã bắt đầu nhìn Đại Cồ Việt như 1 quốc gia thực sự, không còn là một thế lực ly khai cát cứ của Trung Quốc nữa –khẳng định vị thế của Đại Cồ Việt trên chính trường thế giới.
Năm 981, Lê Hoàn lên đăng cơ lấy tôn hiệu là Minh Càn Ứng Vận Thần Vũ Thăng Bình Chí Nhân Quảng Hiếu Hoàng đế - Lê Đại Hành, niên hiệu là Thiên Phúc – Hưng Thống - Ứng Thiên, quốc hiệu vẫn là Đại Cồ Việt.
….24 năm sau, Ứng Thiên năm thứ 11 – Tháng 03 Năm 1005 sau công nguyên
Trời mùa hạ, ánh mặt trời rực rỡ, tỏa nắng trên các mái ngói của Hoàng cung. Hôm nay là ngày Hoàng đạo, tất cả đều tập trung về của Trường Xuân Điện. Dọc hai bên đường, cung nữ và thái giám đứng hầu, tất cả đều đang hướng về phòng của Hoàng Thượng
- “Sức khỏe phụ vương ta thế nào” ? Nhị Hoàng Tử - Lê Long Tích hỏi Thái Y.
- “Bẩm, Hoàng Tử điện hạ, người nên chuẩn bị tinh thần. Hoàng thượng, cũng chỉ được vài canh giờ nữa thôi” – Vương Thái Y đáp.
Một không khí tan tốc bao trùm lấy tất cả, hôm nay đã không còn tồn tại chuyện tranh vị, mọi người điều biết sợ là Hoàng Thượng không thể qua được cửa ải này, tất cả bá quan văn-võ, các Hoàng tử, Chánh cung đều tề tựu lưu chờ tại Trường Xuân Điện để cầu nguyện.
- “Cho truyền Nhị Hoàng Tử” – tiếng Thái giám Tổng Quản cất lên.
Nhị Hoàng tử Lê Long Tích bước vào tẩm cung vừa nghĩ tới lời nói của Vương Thái Y, đáy mắt lưng tròng. Hoàng đế nhìn về phía Nhị Hoàng Tử nhưng không nói mà đưa tay nắm lấy tay Hoàng Tử, Lê Long Tích nhanh đỡ cha dậy:
- ” Phụ vương hãy bảo trọng” .
- “Thân thể của Trẫm, Trẫm biết rõ – Ta không còn nhiều thời gian nữa. Tích Nhi – Giang sơn Đại Cồ Việt nay ta giao lại cho con. Con phải bảo vệ tốt cơ nghiệp này, không được đắm chìm trong tửu sắc, gần gian thần – xa trung thần…..Nếu không…dưới cửu tuyền – Trẫm nhất định không tha cho con”.
- Nhị Hoàng Tử quỳ gối trước mặt Hoàng Đế mà thề:”Phụ hoàng, người yên tâm, Nhi thần đã rõ, Nhi thần tuyệt đối tuân theo lời giáo huấn của Phụ Hoàng”.
- “Con lui ra đi, truyền Đại Tổng Quản và 3 vị Hoàng Tử vào cho Ta”.
Hoàng tử cáo lui và tuyên truyền theo lời Phụ Hoàng. Các vị được truyền nhanh chóng vào tẩm cung. (Xin nói thêm - Đương thời nhà Lê dưới thời vua Lê Đại Hành có các chức danh như Thái sư, Thái úy, Tổng quản, Đô chỉ huy sứ, trong đó chức chức Đại Tổng quản đóng vai trò coi việc dân trong cả nước, như Tể tướng của triều đình. Việc nội trị được vua phân quyền giao lại cho các quan lại đảm đương chứ không nắm hết như thời Đinh, còn việc đánh dẹp vẫn do vua thân chinh).
- “Ta tuyên triệu các khanh gia vào là để giao phó một việc”
- “Xin Hoàng Thượng tuyên chỉ” – Tất cả đồng thanh.
- “Ta nay tuổi cao sức yếu, không còn sống được bao lâu, nay ta muốn Đại Tổng Quản và các Con hãy cùng nhau phù trợ Tích Nhi lên ngôi kế vị ta, các ngươi có ý kiến gì không”.
Đại Hoàng Tử (Long Du) răm rắp tuân chỉ dụ, riêng Tam Hoàng Tử (Long Việt) và Tứ Hoàng Tử (Long Đĩnh) là tỏ thái độ không hài lòng nhưng vẫn giữ im lặng.
- “Các ngươi đã tuân chỉ dụ thì phải nhớ kỹ, phải đồng lòng phò trợ Tích Nhi phát dương quang đại của Đại Cồ Việt, tuyệt đối không được tạo phản, ….Nếu không…Trẫm chết không nhắm mắt”.
- “Xin Hoàng Thượng yên lòng, chúng thần xin tuân lệnh” – Tất cả đồng thanh.
Hoàng Thượng còn chút hơi thở, lệnh cho toàn bộ Hoàng Thân Quốc Thích vào: “Truyền ý chỉ của Trẫm, khi ta mất hãy chôn cất Ta tại Trường Yên – Hoa Lư…Còn người kế vị sẽ là…………” Hai mắt Hoàng Đế từ từ nhắm lại – tiếng chuông lớn trong Hoàng Cung gõ vang cùng tiếng gào khóc của các Hoàng Thân Quốc Thích….
Vua Lê Đại Hành băng hà tại điện Trường Xuân, tại vị 24 năm (941 – 1005) thọ 65 tuổi.
Sau khi vua Lê Đại Hành chết, các con ông tranh nhau giành ngôi, trong nước 7 tháng không có ai làm chủ. Năm Ứng Thiên thứ 11 tức Tháng 10 năm 1005, Hoàng tử thứ hai là Lê Ngân Tích bị Tam Hoàng Tử Lê Long Việt đánh bại, chạy đến châu Thạch Hà (Hà Tĩnh) thì bị giết chết.
Tháng 11 năm 1005, Tam Hoàng Tử - Lê Long Việt lên ngôi lấy hiệu là Trung Tông Hoàng Đế. Sau khi đăng cơ, việc đầu tiên là Ông cho quân phong tỏa Vương Phủ của các Vương Gia Quý Tộc nhằm kìm hãm sự tạo phản của họ nhưng ông lại không đề phòng hiền đệ chung vai sát cánh với Ông từ khi binh biến đoạt vương vị là Lê Long Đĩnh – Khai Minh Vương….Để mừng Lễ đăng cơ, Trung Tông Hoàng Đế liên tục tổ chức yến tiệc – ca vũ nhạc khiến cho quần thần không tiếc lời than trách. Đến ngày thứ 3 sau khi đăng cơ, Long Đĩnh mời Hoàng Đế đến Khai Minh Phủ để đối ẩm mừng Hoàng huynh đăng vị….
Giờ đã là canh 3 (11-1h sáng), thì Long Đĩnh cất lời:
- “Miệng luỡi ta không bằng Hoàng Thượng nhưng không có vị vua ham chơi nào giữ được quốc gia cả. Đáng lẽ, Hoàng Thượng nên chú tâm vào việc nước, cớ sao lại tổ chức yến tiệc tốn kém 3 ngày 3 đêm làm cho lòng dân oán thán – đại thần dị nghị”.
- “Hoàng Đệ!!!”
- Long Đĩnh tiếp lời:” “ Đại Cồ Việt ta - Bắc giáp với Đại Tống, Nam giáp Chiêm Thành Quốc . Hai quốc gia lang sói đó luôn chầu chực để cướp đất đai đe dọa biên cuơng. Nếu ta ở giữa mà lại có một vị vua ham chơi tuy biết chuyện trong dân gian mà không giúp dân gian thì khác nào cái họa vong quốc ?”
- “Việc đó đã xảy ra đâu? Trẫm ko thích nói chính sự tại đây, đêm nay ta cứ say rồi sáng mai ngự triều ta bàn quốc sự.”
Cả hai hậm hực và tiếp tục yến tiệc nhưng không khí rất căng thẳng và có chút gì đó không ổn. Vệ tướng của Trung Tông Hoàng đế nói nhỏ vào tai ngài về sự bất ổn tại Khai Minh Phủ. Hoàng đế cất lời:
- “Thôi, sắp tàn canh 3 rồi, Trẫm phải về để nghỉ ngơi, mai còn thiết triều sớm”.
Không biết vô tình hay cố ý, Long Đĩnh tay bái biệt Hoàng thượng vừa loạng choạng vấp trúng bàn làm rơi bình rượu xuống đất, “xoảng” một tiếng, vỡ nát. Âm thanh giòn tan của chiếc bình vỡ đập tan không khí yên bình của buổi đêm. Nghe tiếng động trong Chính Phòng, tất cả quân lính của Vương Phủ chờ sẵn ở hai bên tả-hữu như nghe được hiệu lệnh, tất cả lập tức xông vào.
- “ Bảo vệ Hoàng Thượng” – tiếng các vệ tướng
- Long Đĩnh lên tiếng:” Thuận ta thì sống, nghịch ta thì chết, ta sẽ chừa đường sống cho tất cả nếu bỏ vũ khí xuống và đầu hàng”.
Trong chớp mắt, tất cả quân sĩ của Trung Tông Hoàng Đế đồng loạt buông vũ khí, trừ một số vệ tướng quyết không đầu hàng đã tự vẫn tại chỗ. Trung Tông Hoàng Đế bị chính tay em ruột mình là Lê Long Đỉnh giết chết lúc 23 tuổi (983-1005).
Cuối năm Ứng Thiên thứ 11 tức Tháng 12 năm 1005, Trung Tông Hoàng đế bị phế, Khai Minh Vương – Lê Long Đỉnh cướp ngôi, đăng cơ lấy tôn hiệu là Đại Thắng Minh Quang Hiếu Hoàng đế (đầy đủ là Khai Thiên Ứng Vận Thánh Văn Thần Vũ Tắc Thiên Sùng Đạo Đại Thắng Minh Quang Hiếu Hoàng đế) – Lê Ngọa Triều.
Năm 980, vua Tống bên Trung Quốc nghe tin Đinh Tiên Hoàng mất, cử binh sang đánh Đại Cồ Việt. Thái hậu Dương Vân Nga cùng triều đình tôn Lê Hoàn lên làm vua, lập nên nhà Tiền Lê. Với hai trận lớn Bạch Đằng và Chi Lăng. Sau hai chiến thắng trước nhà Tống và Champa, các nước trong khu vực đã bắt đầu nhìn Đại Cồ Việt như 1 quốc gia thực sự, không còn là một thế lực ly khai cát cứ của Trung Quốc nữa –khẳng định vị thế của Đại Cồ Việt trên chính trường thế giới.
Năm 981, Lê Hoàn lên đăng cơ lấy tôn hiệu là Minh Càn Ứng Vận Thần Vũ Thăng Bình Chí Nhân Quảng Hiếu Hoàng đế - Lê Đại Hành, niên hiệu là Thiên Phúc – Hưng Thống - Ứng Thiên, quốc hiệu vẫn là Đại Cồ Việt.
….24 năm sau, Ứng Thiên năm thứ 11 – Tháng 03 Năm 1005 sau công nguyên
Trời mùa hạ, ánh mặt trời rực rỡ, tỏa nắng trên các mái ngói của Hoàng cung. Hôm nay là ngày Hoàng đạo, tất cả đều tập trung về của Trường Xuân Điện. Dọc hai bên đường, cung nữ và thái giám đứng hầu, tất cả đều đang hướng về phòng của Hoàng Thượng
- “Sức khỏe phụ vương ta thế nào” ? Nhị Hoàng Tử - Lê Long Tích hỏi Thái Y.
- “Bẩm, Hoàng Tử điện hạ, người nên chuẩn bị tinh thần. Hoàng thượng, cũng chỉ được vài canh giờ nữa thôi” – Vương Thái Y đáp.
Một không khí tan tốc bao trùm lấy tất cả, hôm nay đã không còn tồn tại chuyện tranh vị, mọi người điều biết sợ là Hoàng Thượng không thể qua được cửa ải này, tất cả bá quan văn-võ, các Hoàng tử, Chánh cung đều tề tựu lưu chờ tại Trường Xuân Điện để cầu nguyện.
- “Cho truyền Nhị Hoàng Tử” – tiếng Thái giám Tổng Quản cất lên.
Nhị Hoàng tử Lê Long Tích bước vào tẩm cung vừa nghĩ tới lời nói của Vương Thái Y, đáy mắt lưng tròng. Hoàng đế nhìn về phía Nhị Hoàng Tử nhưng không nói mà đưa tay nắm lấy tay Hoàng Tử, Lê Long Tích nhanh đỡ cha dậy:
- ” Phụ vương hãy bảo trọng” .
- “Thân thể của Trẫm, Trẫm biết rõ – Ta không còn nhiều thời gian nữa. Tích Nhi – Giang sơn Đại Cồ Việt nay ta giao lại cho con. Con phải bảo vệ tốt cơ nghiệp này, không được đắm chìm trong tửu sắc, gần gian thần – xa trung thần…..Nếu không…dưới cửu tuyền – Trẫm nhất định không tha cho con”.
- Nhị Hoàng Tử quỳ gối trước mặt Hoàng Đế mà thề:”Phụ hoàng, người yên tâm, Nhi thần đã rõ, Nhi thần tuyệt đối tuân theo lời giáo huấn của Phụ Hoàng”.
- “Con lui ra đi, truyền Đại Tổng Quản và 3 vị Hoàng Tử vào cho Ta”.
Hoàng tử cáo lui và tuyên truyền theo lời Phụ Hoàng. Các vị được truyền nhanh chóng vào tẩm cung. (Xin nói thêm - Đương thời nhà Lê dưới thời vua Lê Đại Hành có các chức danh như Thái sư, Thái úy, Tổng quản, Đô chỉ huy sứ, trong đó chức chức Đại Tổng quản đóng vai trò coi việc dân trong cả nước, như Tể tướng của triều đình. Việc nội trị được vua phân quyền giao lại cho các quan lại đảm đương chứ không nắm hết như thời Đinh, còn việc đánh dẹp vẫn do vua thân chinh).
- “Ta tuyên triệu các khanh gia vào là để giao phó một việc”
- “Xin Hoàng Thượng tuyên chỉ” – Tất cả đồng thanh.
- “Ta nay tuổi cao sức yếu, không còn sống được bao lâu, nay ta muốn Đại Tổng Quản và các Con hãy cùng nhau phù trợ Tích Nhi lên ngôi kế vị ta, các ngươi có ý kiến gì không”.
Đại Hoàng Tử (Long Du) răm rắp tuân chỉ dụ, riêng Tam Hoàng Tử (Long Việt) và Tứ Hoàng Tử (Long Đĩnh) là tỏ thái độ không hài lòng nhưng vẫn giữ im lặng.
- “Các ngươi đã tuân chỉ dụ thì phải nhớ kỹ, phải đồng lòng phò trợ Tích Nhi phát dương quang đại của Đại Cồ Việt, tuyệt đối không được tạo phản, ….Nếu không…Trẫm chết không nhắm mắt”.
- “Xin Hoàng Thượng yên lòng, chúng thần xin tuân lệnh” – Tất cả đồng thanh.
Hoàng Thượng còn chút hơi thở, lệnh cho toàn bộ Hoàng Thân Quốc Thích vào: “Truyền ý chỉ của Trẫm, khi ta mất hãy chôn cất Ta tại Trường Yên – Hoa Lư…Còn người kế vị sẽ là…………” Hai mắt Hoàng Đế từ từ nhắm lại – tiếng chuông lớn trong Hoàng Cung gõ vang cùng tiếng gào khóc của các Hoàng Thân Quốc Thích….
Vua Lê Đại Hành băng hà tại điện Trường Xuân, tại vị 24 năm (941 – 1005) thọ 65 tuổi.
Sau khi vua Lê Đại Hành chết, các con ông tranh nhau giành ngôi, trong nước 7 tháng không có ai làm chủ. Năm Ứng Thiên thứ 11 tức Tháng 10 năm 1005, Hoàng tử thứ hai là Lê Ngân Tích bị Tam Hoàng Tử Lê Long Việt đánh bại, chạy đến châu Thạch Hà (Hà Tĩnh) thì bị giết chết.
Tháng 11 năm 1005, Tam Hoàng Tử - Lê Long Việt lên ngôi lấy hiệu là Trung Tông Hoàng Đế. Sau khi đăng cơ, việc đầu tiên là Ông cho quân phong tỏa Vương Phủ của các Vương Gia Quý Tộc nhằm kìm hãm sự tạo phản của họ nhưng ông lại không đề phòng hiền đệ chung vai sát cánh với Ông từ khi binh biến đoạt vương vị là Lê Long Đĩnh – Khai Minh Vương….Để mừng Lễ đăng cơ, Trung Tông Hoàng Đế liên tục tổ chức yến tiệc – ca vũ nhạc khiến cho quần thần không tiếc lời than trách. Đến ngày thứ 3 sau khi đăng cơ, Long Đĩnh mời Hoàng Đế đến Khai Minh Phủ để đối ẩm mừng Hoàng huynh đăng vị….
Giờ đã là canh 3 (11-1h sáng), thì Long Đĩnh cất lời:
- “Miệng luỡi ta không bằng Hoàng Thượng nhưng không có vị vua ham chơi nào giữ được quốc gia cả. Đáng lẽ, Hoàng Thượng nên chú tâm vào việc nước, cớ sao lại tổ chức yến tiệc tốn kém 3 ngày 3 đêm làm cho lòng dân oán thán – đại thần dị nghị”.
- “Hoàng Đệ!!!”
- Long Đĩnh tiếp lời:” “ Đại Cồ Việt ta - Bắc giáp với Đại Tống, Nam giáp Chiêm Thành Quốc . Hai quốc gia lang sói đó luôn chầu chực để cướp đất đai đe dọa biên cuơng. Nếu ta ở giữa mà lại có một vị vua ham chơi tuy biết chuyện trong dân gian mà không giúp dân gian thì khác nào cái họa vong quốc ?”
- “Việc đó đã xảy ra đâu? Trẫm ko thích nói chính sự tại đây, đêm nay ta cứ say rồi sáng mai ngự triều ta bàn quốc sự.”
Cả hai hậm hực và tiếp tục yến tiệc nhưng không khí rất căng thẳng và có chút gì đó không ổn. Vệ tướng của Trung Tông Hoàng đế nói nhỏ vào tai ngài về sự bất ổn tại Khai Minh Phủ. Hoàng đế cất lời:
- “Thôi, sắp tàn canh 3 rồi, Trẫm phải về để nghỉ ngơi, mai còn thiết triều sớm”.
Không biết vô tình hay cố ý, Long Đĩnh tay bái biệt Hoàng thượng vừa loạng choạng vấp trúng bàn làm rơi bình rượu xuống đất, “xoảng” một tiếng, vỡ nát. Âm thanh giòn tan của chiếc bình vỡ đập tan không khí yên bình của buổi đêm. Nghe tiếng động trong Chính Phòng, tất cả quân lính của Vương Phủ chờ sẵn ở hai bên tả-hữu như nghe được hiệu lệnh, tất cả lập tức xông vào.
- “ Bảo vệ Hoàng Thượng” – tiếng các vệ tướng
- Long Đĩnh lên tiếng:” Thuận ta thì sống, nghịch ta thì chết, ta sẽ chừa đường sống cho tất cả nếu bỏ vũ khí xuống và đầu hàng”.
Trong chớp mắt, tất cả quân sĩ của Trung Tông Hoàng Đế đồng loạt buông vũ khí, trừ một số vệ tướng quyết không đầu hàng đã tự vẫn tại chỗ. Trung Tông Hoàng Đế bị chính tay em ruột mình là Lê Long Đỉnh giết chết lúc 23 tuổi (983-1005).
Cuối năm Ứng Thiên thứ 11 tức Tháng 12 năm 1005, Trung Tông Hoàng đế bị phế, Khai Minh Vương – Lê Long Đỉnh cướp ngôi, đăng cơ lấy tôn hiệu là Đại Thắng Minh Quang Hiếu Hoàng đế (đầy đủ là Khai Thiên Ứng Vận Thánh Văn Thần Vũ Tắc Thiên Sùng Đạo Đại Thắng Minh Quang Hiếu Hoàng đế) – Lê Ngọa Triều.
ACHECKERVIET.COM là tên miền phụ khi checkerviet không truy cập được.









