• ACHECKERVIET.COM là tên miền phụ khi checkerviet không truy cập được.
    CLICK HERE để truy cập vào kênh telegram của diễn đàn.
    CHÚ Ý: Cập nhật mới nhất v/v đăng ký nhà cung cấp tại checkerviet Xem thêm
Cài đặt VPN 1.1.1.1 khi checkerviet bị chặn
Cài đặt ngay

Bạn thấy truyện này thế nào ?

  • Nội dung truyện hay, cốt truyện hấp dẫn

    Votes: 24 96.0%
  • Cảnh quan hệ kích thích

    Votes: 25 100.0%
  • Văn phong của tác giả mạch lạc, rõ ràng, gợi tình cuốn hút

    Votes: 24 96.0%
  • Đã đọc cảm nhận bình thường

    Votes: 0 0.0%

  • Total voters
    25
Phần 7: Sự thật hé mở (Tiếp)

Nguyệt Vy nhìn vẻ mặt hí hửng của Thuận Minh, nàng cười thật tươi. Những lúc như thế này, nàng thấy anh đáng yêu lạ kì.

- Xuống thôi...

- Xuống ? Không thay đồ bơi sao ?

Nguyệt Vy ngơ ngác nhìn mọi người, mặt chợt đỏ bừng lên nghĩ đến chuyện nàng đã thấy ban chiều. Giữa họ đâu còn khoảng cách nào chưa vượt qua, đồ bơi chỉ là vẽ vời rườm rà thêm mà thôi. Nhưng nàng thì sao ? Tim nàng đập loạn lên.

Chị Nga đứng lên, mắt nhìn Nguyệt Vy nở nụ cười thật tươi. Chị cởi váy mình thật tự nhiên. Thân thể chị cân đối khỏe mạnh, làn da trắng tinh nổi bật như một ánh đèn sáng cả không gian xung quanh. Anh Đức nhỏ nhìn cơ thể vợ mình, nét đắc ý thấy rõ trên mặt. Chị cởi áo quần cho chồng, rồi gấp lại gọn gàng đặt trên nền gạch. Hai vợ chồng nắm tay nhau nhẹ nhàng đi xuống hồ.

Nguyệt Vy đỏ mặt nhìn quanh. Từng người, từng cặp cởi quần áo cho nhau, tự nhiên như đang ở trong phòng riêng. Ông Hiraishin lặng lẽ cởi quần áo đi xuống một mình. Văn hóa tắm tập thể đã ăn sâu vào máu ông, chẳng có gì ngượng ngùng xấu hổ.

- Anh... - Nguyệt Vy cắn môi cúi gằm mặt nhìn tay anh kéo dây váy trên vai nàng.

- Không sao... Em xem mấy anh chị kia tự nhiên như không mà... Đâu phải có mình em...

Chiếc váy rơi xuống chân nàng. Cơ thể tuyệt đẹp của nàng ôm gọn trong bộ đồ lót ren mỏng manh tuyệt đẹp. Mọi người nín lặng nhìn lên. Từng khoảng da trống trên cơ thể nàng đều phủ kín ánh mắt hừng hực khao khát. Nàng phát hiện ra dường như mình trong bộ lót này còn hấp dẫn hơn toàn thân trần truồng. Những khoảng da mờ ảo dưới lớp vải mỏng trên thân thể nàng thu hút mọi ánh mắt và trí tưởng tượng. Đàn ông là thế, cái gì trơ trụi đôi khi không hấp dẫn bằng úp úp mở mở. Anh dường như cố tình, cởi quần áo trên người mình thật chậm, bỏ mặc nàng bối rối bên cạnh với bộ đồ lót mỏng manh. Tất cả những chuyện này dường như đều là kế hoạch của anh.

Nguyệt Vy cắn môi, mắt nhìn anh ai oán. Thuận Minh mỉm cười nhẹ, cúi xuống cởi nốt chiếc quần lót, mảnh vải cuối cùng trên thân thể nàng. Anh dắt tay nàng đi đến hồ bơi, chân khẽ bước sang bên cạnh để không che khuất tầm nhìn từ dưới hồ bơi. Nguyệt Vy mím môi, thở dồn dập. Toàn bộ thân thể lõa lồ của nàng đang phơi bày trước mắt sáu người đàn ông lạ. Tay nàng lúng túng che giữa hai chân, hai bầu vú mơn mởn đỏ hồng thấp thỏm hồi hộp. Đám đàn ông bên dưới há hốc, mắt dán chặt lên người nàng như muốn chụp lại hình ảnh vưu vật này, lưu vào bộ nhớ. Nguyệt Vy ngượng chín người, bối rối. Riêng ông Hiraishin mỉm cười nhìn nàng với ánh mắt tán thưởng đơn thuần. Ánh mắt ông làm nàng nhớ lại cảm giác ở phòng tắm công cộng Nhật Bản. Nàng mỉm cười với ông, nàng cảm thấy tự tin hơn nhiều.

Nàng trầm mình xuống nước, mực nước lấp xấp ngang ngực, nép người sát vào Thuận Minh.

- Em đẹp lắm... Đừng mắc cỡ...

Anh nói nhỏ vào tai nàng. Cơ thể anh áp sát sau lưng, nhẹ đẩy nàng tiến tới gia nhập vòng tròn của mọi người. Nguyệt Vy mím môi mặt đỏ bừng nhìn lên. Diện tích mặt bàn nổi rất nhỏ, chỉ đủ cho sáu người phụ nữ chen chút xung quanh. Bảy người đàn ông đứng áp sát sau lưng. Mặt ai cũng hồng hào phấn khích vì trò chơi thú vị.

- Uống đi... Mừng sáng kiến hay nhất trong năm... - Anh Thịnh nâng ly.

- Dzô... Dzô...

Sau ba tuần rượu, ai cũng bắt đầu đỏ mặt phấn khích. Những nụ cười trên cứng đờ ngượng ngịu, những cơ thể sát dần vào nhau, những bàn tay lén lút hoạt động dưới mặt nước.

Thuận Minh luồn tay dưới cánh tay Nguyệt Vy, ôm ngang ngực nàng. Nàng khẽ quay đầu bĩu môi liếc anh, nhưng không phản đối, có cánh tay anh che ngang ngực nàng vẫn thấy thoải mái hơn. Nhưng chưa đầy mười giây sau nàng đã hối hận. Bàn tay anh cứ mân mê một bên vú nàng, ghì sát mông nàng vào hạ thể nóng hừng hực của anh. Nguyệt Vy mím môi, mặt đỏ lên.

Những người đàn ông bí mật đá mắt cho nhau. Mỗi người truyền nhau một sợi dây vải đen. Nguyệt Vy tròn mắt không hiểu họ lấy những vật đó ra từ đâu và dự định làm gì với nó. Chưa kịp hỏi thì nàng đã há hốc nhìn những sợi dây lần lượt phủ kín mắt mấy chị em trước mặt.

- Anh... sao họ lại... - Nguyệt Vy toan quay lại hỏi.

Đột nhiên một tấm màn đen phủ qua mắt nàng. Nguyệt Vy hoảng hốt đưa tay lên toan ngăn lại, thì giọng nói ấm áp của anh đã vang lên bên tai:

- Để yên đi... mấy chị kia cũng vậy... em sẽ thích mà...

- Em...

Cơ thể nàng chợt sững lại, lời nói tắt ngang. Một vật cứng nóng hổi đó đang chậm rãi từng chút một chui vào giữa hai chân nàng. Nàng giật mình đưa tay xuống dưới toan đẩy nó ra. Nhưng bàn tay kia của anh đã đến trước. Tay anh luồn vào giữa hai chân nàng, ép đầu dương vật cương cứng áp sát hai mép âm hộ. Hạ thể anh thúc tới chậm chậm. Nguyệt Vy nhấp nhỏm, tay bấu chặt lấy đùi anh, hai mép âm hộ nàng khẽ tách ra cho dương vật miết sâu vào trong. Cảm giác tê dại lén lút chạy khắp toàn thân, nàng cắn môi, ưỡn mông ra phía sau.

- Ưm...

Nguyệt Vy thổn thức, hai vai run rẩy. Trước mắt nàng chỉ có một màu đen. Hai bầu vú nàng đang được anh mân mê một cách khao khát kì lạ. Ngón tay anh liên tục se hai núm vú săn cứng của nàng. Anh chợt ngưng lại. Rồi lại tiếp tục. Lần này tay anh vội vã hơn, thèm thuồng hơn. Hai bầu vú nàng bị xoa nắn méo mó đủ kiểu. Anh lại tiếp tục ngưng lại. Rồi lại tiếp tục. Mỗi khi anh quay lại, anh như một người khác. Lúc thì nhẹ nhàng, lúc thì thô bạo.

- Ưm....

Hơn ai hết, Nguyệt Vy hiểu những cảm xúc khác lạ truyền đến từ ngực nàng không phải từ một người đàn ông. Nàng còn biết rõ trong số những người này không có Thuận Minh. Nhưng chiếc màn vải che trước mắt là một cơ hội cho nàng tự lừa gạt chính mình để tìm cảm giác thăng hoa mới. Nguyệt Vy giữ chặt hai bàn tay ai đó, ghì nó ép lên hai bầu vú nàng. Nàng lại chộp bàn tay của người đứng sau lưng vòng qua eo mình. Hành động của nàng như tín hiệu đèn xanh chấp thuận. Ngay lập tức rất nhiều cơ thể ấm áp chèn kín lấy xunh quanh, nhiều bàn tay phủ kín thân thể nàng.

- Ơ... Ôi...

Cơ thể nàng được nhấc bổng lên. Hai núm vú vừa lộ ra trên mặt nước, ngay lập tức được trám kín bởi hai cái miệng tham lam khao khát. Nguyệt Vy bấu chặt lấy hai bờ vai rắn chắc trước mặt, ngực ưỡn ra. Những cơ thể trần trụi áp sát bao quanh nàng từng chút một, đến lúc chật kín xung quanh. Nàng thấy mình như đứng trong một chiếc ***g bằng thịt, với những cây chông to cứng cọ sát vào bắp đùi nàng. Một nghi vấn chợt lóe lên trong đầu nàng. "Những người đàn ông này đều ở đây... Vậy những người vợ của họ.... dành cho anh hết sao ?". Nàng bừng tỉnh, tay đưa lên lột khăn che mặt xuống.

Ông Hiraishin, anh Thịnh, anh Đức lớn, anh Đức nhỏ, anh Thái và anh Phước mập, sáu người đàn ông mắt đỏ bừng phấn khích ngay trước mặt Nguyệt Vy. Không có tấm vải che mặt, đối diện với họ làm mặt nàng đỏ bừng như say rượu. Mọi người đứng sững, ngượng ngùng. Đối diện với ánh mắt trong veo thánh khiết của nàng, họ không dám vồ vập như vừa rồi.

- Ha ha... Hi hi...

Chợt tiếng cười nắc nẻ của Thuận Minh và mấy người phụ nữ từ bên kia vang lại. Nàng nhìn qua khoảng trống giữa hai người đàn ông. Mắt nàng chợt đỏ lên, mím môi khó chịu. Thuận Minh nằm ngữa trên bờ hồ. Đầu anh gối giữa hai đùi của chị Trang, tay chị vuốt ve khuôn mặt điển trai của anh, cúi xuống hôn môi anh. Tay anh mân mê hai bầu vú hai bên của hai chị Yến nhỏ, Yến lớn. Dương vật anh dựng đứng luân phiên chăm sóc trong miệng của chị Nga và Phụng. Tất cả bọn họ không đeo khăn che mắt, màn kịch đó dường như chỉ dành diễn cho nàng xem. Anh như một ông hoàng, mắt lim dim nhìn xuống nàng như một nô lệ bị đày đọa.

- Anh... đáng ghét... Ưm....

Nguyệt Vy ngẩng đầu vừa định nói, thì một đôi môi ấp áp trám kín miệng nàng. Nguyệt Vy mở to mắt. Áp sát mặt nàng là mái tóc hoa râm và gương mặt say mê của ông Hiraishin. Nàng chợt nhớ đến Ngọc Hân. Cô ấy đã ngủ với anh. Và cả những người phụ nữ bên kia cũng vậy. Giờ đây những người chồng của họ lại bao quanh cuốn lấy nàng đòi nợ sao? Không... Nàng không phải đang trả nợ cho anh, mà đang trả thù những người phụ nữ đó.

Môi nàng hé mở đón chiếc lưỡi ấm áp của ông Hiraishin. Lưỡi hai người cuốn lấy nhau cuồng nhiệt. Cơ thể nàng vặn vẹo đón nhận rất nhiều bàn tay vuốt ve mơn trớn từ hai bên. Cảm giác rạo rực ray rứt vừa rồi lại quay trở lại, còn mãnh liệt hơn gấp bội. Nguyệt Vy thổn thức, mắt đỏ lên nhìn sang anh.

- Khoan đã... - Nguyệt Vy la khẽ, lách người ra khỏi vòng vây.

Nàng mím môi, đi đến bậc thang. Cơ thể nàng bóng nhẫy nước, lộ ra theo từng bước đi lên. Cả đám đàn ông ngơ ngác bên dưới dõi theo, cổ họng vô thức đánh ực rõ to. Nàng quay người lại, đứng sát mép hồ bơi, tay nắm chặt nhau, mắt khẽ liếc sang anh. Anh ngẩng đầu lên, bắt đầu chú ý đến nàng.

Nguyệt Vy ngồi xuống thành hồ, chân nhúng xuống nước. Sáu gã đàn ông tụ lại, háo hức như cá sắp được cho ăn. Mắt nàng đỏ lên, tim đập loạn vì ý định táo bạo của mình. Nàng hít thở thật sâu, mở rộng hai chân sang hai bên gác lên thành hồ bơi. Hơi thở nàng dồn dập, mặt đỏ như mận chính, nhìn những ánh mắt thèm thuồng tập trung vào hai mép âm hộ đỏ mọng nhẵn nhụi của nàng.

- Ưmm...

Nguyệt Vy ưỡn người bật rên lớn. Ông Hiraishin lao đến trước. Ông lúc nào cũng chứng tỏ bản lãnh quyết đoán của mình. Lưỡi ông ấm áp lạ kì vét sâu vào âm hộ nàng. Năm người còn lại bao quanh, tranh nhau từng tất da thịt nõn nã trên hai cặp đùi thon dài mở rộng của nàng.

- Ôi...

Nguyệt Vy nằm ngữa ra sàn rên rỉ. Âm hộ nàng nức nở run rẩy dưới sáu cái lưỡi ấm áp luân phiên chăm sóc. Tay nàng vô thức tự dày vò hai vú mình.

Thuận Minh đỏ mặt, nghiến răng kềm chế. Hành động của Nguyệt Vy không chỉ kích thích anh mà còn làm cho bốn người phụ nữ bên này điên cuồng hơn. Họ mút dương vật anh thật sâu, như muốn nuốt mất nó. Anh bị đè nghiến xuống sàn. Miệng trám kín âm hộ ướt đẫm của Trang. Hai đầu vú anh săng cứng lại trong miệng của hai người bên cạnh.

- Ưm...

Nguyệt Vy rên lớn, hạ thể hẩy nhẹ run rẩy theo từng nhịp của chiếc lưỡi đánh nhanh trong âm hộ nàng. Hai tay nàng se hai núm vú mình, càng dày vò, chúng càng ray rứt hơn. Nàng thèm được hai cái miệng ngậm chặt lấy núm vú mình, mút mạnh. Thật mạnh.

- Lên đây với em đi...

Cả đám đàn ông, mặt đỏ bừng phấn khích, nhìn đôi mắt lim dim đôi môi đỏ mọng hé mở của nàng mời gọi. Phước lao đến cầu thang, hì hục leo lên thật nhanh. Tốc độ nhanh nhất mà không một người béo ục ịch nào đạt được. Vậy mà khi anh ta lên đến nơi, liền chán nản thất vọng. Bốn gã bạn đã nhẹ nhàng phóng lên bờ từ lúc nào. Bốn thân thể trần truồng trùm kín khắp người Nguyệt Vy với những nụ hôn.

- Ưmm... Ôi...

Nguyệt Vy ưỡn ngực cong lên, nâng ngực mình cho hai cái miệng thèm khát hai bên. Miệng nàng há hốc đón hai đôi môi áp sát tranh dành, lưỡi nàng yếu ớt tê dại. Ông Hiraishin vẫn tiếp tục say mê vục mặt vào giữa hai chân mở rộng của Nguyệt Vy. Tay ông đỡ mông nàng lên, lưỡi vét sâu xuống từ hậu môn lên đến âm hộ nàng. Ông sung sướng thưởng thức một mình mùi vị của nàng, mà không phải chia sẻ cho ai.

- Ưmmm....

Tiếng rên lớn chợt vang lên từ bên kia hồ bơi. Trang nằm bẹp xuống sàn thiêm thiếp tê dại. Thuận Minh bật dậy, tay lau miệng nhòe nhoẹt nước nhờn của mình, mắt phấn khích nhìn qua Nguyệt Vy.

Nàng quỳ gối dưới sàn, bao quanh nàng là sáu thân thể trần truồng xếp hàng chờ đợi. Trước mặt nàng là sáu cái dương vật cương cứng to lớn, những hơi thở hồi hộp từ phía trên. Qua khẽ hở của những thân thể trần trụi, anh có thể nhìn thấy ánh mắt nàng nhìn anh, đắn đo. Ba người đàn ông nàng đã từng hôn dương vật, anh, Liêu Đông và Nhất Huy. Một người là chồng, hai người kia ít nhiều nàng đều có tình cảm. Nhưng đối với những người bạn của anh, nàng vẫn e ngại. Dù càng nhìn những vật căng bóng trước mặt, môi nàng càng khô khan khao khát. Nguyệt Vy nhìn xuống hạ thể Thuận Minh, dương vật của anh đang đỏ bầm bóng lưỡng nước miếng của hai người phụ nữ. Nàng cắn môi, tay đưa lên cầm lấy hai cái dương vật hai bên. Đôi môi nàng hé mở, lưỡi đưa ra liếm chạm nhẹ lên một cái. Mùi gì đó thật lạ, xen ít vị hăng hắc sát trùng trong nước hồ bơi. Nàng lại nhẹ nhàng liếm quanh chiếc đầu to lớn thứ hai, rồi ngậm nó vào miệng. Mắt nàng lim dim nhìn Thuận Minh làm mặt anh đỏ bừng lên.

- Ahhh...

- Ôi...

Tiếng rít xuýt xoa của đám đàn ông làm mặt nàng đỏ bừng lên. Nguyệt Vy nhắm nghiền hai mắt, tay vén mái tóc qua vành tai, môi nàng đỏ lựng ngậm kín lấy dương vật ông Hiraishin. Hai tay nàng nắm lấy hai cái dương vật khác sục nhanh. Nàng vừa nhả vật trong miệng ra thở lấy hơi, lại thêm một cái khác chèn vào miệng nàng. Sáu cái dương vật bóng lưỡng nước bọt của Nguyệt Vy, áp sát, chờ đợi đến lượt. Nguyệt Vy hít thở khó khăn, mặt đỏ lên. Môi nàng ê ẩm, lưỡi nàng tê dại. Nhưng cảm giác hoang đàng phấn khích được làm trung tâm của sáu cái giống đực cong cớn làm nàng rạo rực, hạ thể trống rỗng gào thét.

- Ahhh...

Thuận Minh nâng mặt Nga lên, rời khỏi dương vật bóng lưỡng của mình, anh cúi xuống hôn lên đôi môi đỏ mọng của cô. Vừa quan sát Nguyệt Vy say sưa bên kia, vừa được Nga mút dương vật, cảm giác thật là tuyệt diệu, suýt chút anh đã xuất tinh. Anh phải kiềm chế vì cuộc vui còn dài.

- Ôi...

Nguyệt Vy bật rên khẽ, mắt lim dim đang từ từ ngồi xuống, nuốt trọn dương vật cương đỏ bầm của Thịnh.

- Ưm...

Nguyệt Vy bật rên lớn. Cơ thể nàng ngữa ra chới với trong vòng tay của những người đàn ông xung quanh. Hạ thể vẫn cố nhịp nhàng bật lên từng hồi ôm gọn dương vật Thịnh bên trong. Dương vật anh rất dài, nàng chỉ có thể ngửa ra, để không bị thốn bên trong. Hai cánh tay nàng co lên, quắp ngang cổ Đức nhỏ lớn hai người, vừa làm điểm tựa, vừa kéo ghì mặt họ vào ngực mình. Hai đầu vú nàng săng cứng, đỏ bừng ray rứt dưới rất nhiều nụ hôn, nhưng chúng vẫn khao khát được dày vò nhiều hơn.

- Đỡ nàng lên... - Thịnh nghiến răn nói khẽ.

Hai anh Đức ngay lập tức hiểu ý, quỳ một chân lên, kê hai đầu gối dưới đùi Nguyệt Vy, nâng mông nàng lên. Thịnh hít một hơi thật sâu, hạ thể thúc lên đều đều, rồi nhanh dần, nhanh dần.

- Ah... Ah... Ah..

Tốc độ anh nhanh đến mức, miệng nàng cứ há hốc, môi mấp máy không thốt được thành lời. Tay nàng bấu chặt vai hai anh Đức, mắt nhắm nghiền, đầu gục xuống rũ rượi. Thịnh phấn khích nhìn biểu hiện tê dại đờ đẫn của Nguyệt Vy. Đây là tuyệt chiêu của anh, sức khỏe cơ lưng là niềm tự hào của anh. Tốc độ anh như không có điểm dừng, nhanh lên, nhanh lên nữa. Nguyệt Vy bấu cả móng tay vào da thịt của hai anh bên cạnh. Cơn sướng khoái làm nàng muốn hét lên, nhưng cổ họng như tắt nghẽn không thoát ra tiếng. Âm hộ nàng nức nở tuôn tràn. Anh Thịnh cũng cong người ghìm chặt dương vật trong người nàng, xuất tinh xối xả.

- Ahhh...

Nguyệt Vy thở hổn hển, đầu rũ xuống. Âm dịch trong người nàng xen lẫn dòng tinh trùng nóng hổi vung vãi cả hạ thể Thịnh bên dưới. Thịnh lồm cồm lùi người ra. Nguyệt Vy đờ đẫn quỳ gối tại chỗ.

- Ưm...

Nguyệt Vy rên lớn, người cong xuống đón một cái dương vật to lớn khác xâm chiếm nàng từ phía sau. Đức Lớn bóp chặt lấy vòng eo nhỏ của nàng, một chân quỳ, một chân giang rộng, hạ thể nhịp nhàng thúc vào mông Nguyệt Vy. Miệng nàng há hốc liền nhận thêm dương vật căng cứng của Đức nhỏ. Hai người hai đầu cùng một nhịp thúc vào cơ thể nàng. Thái và Phước hai người chui xuống dưới, há miệng ngấu nghiến hai bầu vú căng tròn của nàng.

- Ư....

Tiếng rên rỉ của nàng tắt nghẽn trong cuống họng, hai chân muốn nhũng ra, xoải rộng sang hai bên. Cảm giác tự do hoang dại thật tuyệt vời. Nguyệt Vy nuốt cái dương vật trong miệng mình thật sâu, sâu như cái phía sau liên tục thúc vào nàng. Ngực nàng đè nghiến lên hai khuôn mặt bên dưới.

- Ưm...

- Ưm...

Chợt có tiếng rên rỉ của phụ nữ vang lên bên tai. Nguyệt Vy mở mắt nhìn sang. Tự lúc nào bao quanh nàng là những thân thể trần truồng dính chặt lấy nhau. Chị Yến lớn đang cưỡi lên dương vật dựng đứng của anh Thái. Chị Yến nhỏ nhúng nhảy trên bụng anh Phước. Chị Phụng ngữa mặt lên trời rên rỉ, trám kín miệng anh Thịnh bằng âm hộ của mình. Bản thân nàng như trung tâm của sự liên kết này.

"Nhưng anh đâu?" Nàng nhìn sang bên cạnh.

Nguyệt Vy há hốc ngạc nhiên, dương vật anh Đức nhỏ tuột ra khỏi miệng. Ba khối thân thể trần truồng dính chặt vào nhau tại góc hồ bơi đối diện. Ông Hiraishin nằm dưới, chị Nga há hốc ôm ghì lấy ông ta, Thuận Minh đỏ mặt thúc vào hạ thể chị từ phía sau. Dương vật của anh và ông Hiraishin thật sự cùng lúc xâm chiếm chị, nhưng từ hai đường khác nhau. Máu nóng dồn lên mặt Nguyệt Vy, nàng không thể tưởng tượng ra kiểu giao hợp này cho đến lúc này được chứng kiến tận mắt. Cơn sướng khoái ồ ạt dâng lên làm hai mắt nàng mờ đi.

- Ahhh...

Đức lớn gầm lên, xuất tinh xối xả sâu trong người Nguyệt Vy. Nàng rũ rượi nằm xuống bên cạnh hai người đàn ông trước mặt. Hai chân nàng mở rộng, dòng tinh trùng trào ra đóng vũng. Hai chân nàng lại được giở lên, giang ra thật rộng. Một vật to lớn khác lại xâm chiếm nàng. Cơ thể nàng lâng lâng bay bổng. Nàng nghe tiếng hạ thể mình óc ách liên tục. Liên tục. Nàng thiếp đi trong cơn đê mê tê dại.
__________________________

Ánh sáng mặt trời le lói qua tấm rèm cửa soi rõ khuôn mặt đỏ hồng xinh đẹp của Nguyệt Vy. Nàng khẽ cựa mình, hé mở mắt. Quan cảnh trong căn phòng thật quen thuộc thân thương. Nhớ đến chuyện đêm qua, như một giấc mơ hoang dại nhất. Cuộc đời của nàng là một chuỗi những giấc mơ, cái sau đáng nhớ hơn các trước. Nguyệt Vy mỉm cười một mình, mặt thoáng đỏ lên.

Bất chợt một cánh tay ấm áp dưới chăn, choàng ngang ngực nàng. Nguyệt Vy mỉm cười quay người vào trong, ôm lấy anh. Nàng thích nhất sáng Chủ Nhật được lười nhát vặn vẹo trong vòng tay của anh. Anh dụi mặt vào ngực nàng, tay mân mê hai bầu vú căng đầy xinh đẹp.

- Ư... Thôi anh... Để em đi tắm... - Nguyệt Vy vặn vẹo né tránh bàn tay của anh.

Chợt tấm chăn tuột xuống, lộ ra mái tóc hoa râm dưới chăn.

- Ah... Ông... Ông... - Nguyệt Vy đẩy ông Hiraishin ra khỏi ngực mình.

- I'm sorry... Did i scare you ? - Ông ngồi dậy bối rối nói.

Nguyệt Vy túm chăn che lên ngực, dù nàng biết thân thể này sau đêm qua không còn xa lạ với ông ta.

- Why are you here ? Where is my husband ? - Nàng hỏi nhỏ, mặt thoáng đỏ lên.

- Oh... Minh took me here last night. He's gone down few minutes ago. I didn't mean to scare you. Sorry.

- No, it's ok.

Nguyệt Vy biết Thuận Minh hiếu khách, phòng bên cạnh ít khi tiếp khách trang bị quá giản đơn không phù hợp với thân phận ông Hiraishin. Vả lại, sau chuyện đêm qua, ai cũng mệt mỏi, ngủ đâu cũng là một giấc đến sáng. Cuối cùng anh kéo cả ông vào đây ngủ chung với cả hai người.

- I... I need to take a shower... - Nguyệt Vy nói nhỏ. - You can sleep more.

Nguyệt Vy mím môi bước xuống giường đi thẳng vào phòng tắm. Dù không quay lại, nhưng nàng biết ánh mắt ông ta không rời khỏi thân thể nàng một giây nào. Cơ thể nàng có lẽ đã được anh lau rửa sơ đêm qua, nhưng phụ nữ cần tẩy rửa kỹ càng hơn đàn ông.

Những tia nước mát lạnh chạm vào hai bầu vú đỏ hồng mơn mởn, vỡ tan, tung tóe khắp nơi. Nguyệt Vy vừa thoa xà bông lên ngực mình vừa hát nho nhỏ. Chợt cánh cửa kính bật mở. Cơ thể nàng cứng đờ tại chỗ, vai run nhẹ. Nàng biết người vừa bước vào là ai.

Ông Hiraishin áp sát, hôn nhẹ lên bờ vai nõn nà của Nguyệt Vy.

- You're the most beautiful woman, I've met. - Ông ôm ghì lấy nàng, thì thầm. - Bad luck for me... Last night I didn't have the chance to make love to you...

Nguyệt Vy cúi đầu tim đập thật nhanh. Giọng nói tiếng Anh đặc sệt âm hưởng Nhật của ông chợt ấm áp dễ chịu trong tai nàng. Tay ông nhẹ nhàng di chuyển từ bụng nàng lên đến ngực. Nguyệt Vy nín lặng nhìn hai vú mình đang thổn thức trong hai tay ông. Đêm qua, khi ông chưa có cơ hội ân ái với nàng, thì nàng đã mệt mỏi thiếp đi. Nhưng Nguyệt Vy vẫn nhớ rất rõ cảm giác đê mê sung sướng mà cái lưỡi của ông mang đến cho nàng. Hạ thể nàng chợt nóng bừng lên. Như hẹn trước, một vật nóng hổi to cứng đan trỗi dậy chèn vào giữa khe mông nàng. Tay ông mò mẫn giữa hai chân Nguyệt Vy, mân mê hai mép âm hộ ẩm nóng của nàng. Ngón tay ông tách cửa mình nàng ra, day day vào vùng thịt mềm mại nhô lên giữa hai mép môi.
Nguyệt Vy rùng mình, bật rên khẽ.

- Ưm...

Ông Hiraishin xoay người Nguyệt Vy lại, để nàng tựa lưng vào tường. Ông quỳ xuống, vụt mặt lên ngực nàng.

- Ưm...

Nguyệt Vy thổn thức nhìn lưỡi ông liếm quanh hai núm vú đỏ hồng của nàng. Liếm quanh, liếm quanh, đến đẫm ướt nước miếng, nhưng không chạm đến đầu vú săng cứng ray rứt của nàng. Nàng cắn môi, mắt đỏ lên chờ đợi. Chợt bất ngờ ông ngậm kín bên đầu vú nàng mút mạnh.

- Ưm...

Nguyệt Vy ngữa mặt rên nhẹ, chân nàng nhũng xuống, ngực ép vào ngực ông. Chiếc lưỡi ông thật điêu luyện, rất giống cách hôn ngực của một người. Nhất Huy. Anh ta đã từng làm nàng thổn thức, ướt đẫm cửa mình chỉ với cách hôn ngực khác lạ của mình. Hai tay ông bóp vung hai bầu vú nàng lên, hai chiếc núm săng cứng song song sát với nhau. Lưỡi ông đánh qua lại trên nó thật nhanh, thật nhanh. Nguyệt Vy bấu chặt lấy vai ông, mắt nhắm nghiền tê dại.

- Ah... -------

Ông Hiraishin hít hà sung sướng, lẩm bẩm gì đó bằng tiếng Nhật. Tay ông vuốt mái tóc đen bóng lòa xòa qua vàng tai Nguyệt Vy. Mắt ông say mê nhìn gương mặt tuyệt đẹp ngượng ngùng ửng đỏ của nàng. Nhìn đôi môi đỏ hồng xinh đẹp của nàng căng lên bao quanh thân dương vật của ông. Nguyệt Vy không biết tự lúc nào bản thân nàng đã quen với việc này. Hôn dương vật đàn ông như một khúc dạo đầu quan trọng không thể thiếu đối với nàng. Mùi vị mỗi người đàn ông đều khác, cảm giác căng tròn trong miệng, nặng nặng trên lưỡi cũng khác. Nhưng quan trọng hơn hết là ánh mắt của họ nhìn xuống nàng, say mê, thỏa mãn, đắc ý. Mỗi người một khác, nhưng tất cả ánh mắt hàm ý đó đều mang đến cho nàng cảm giác hứng tình kì lạ.

Nguyệt Vy hổn hển hồi hộp gác một chân qua người ông Hiraishin. Ánh mắt say mê hân hưởng của ông làm nàng bớt ngượng ngùng. Nàng cắn môi, tay đưa xuống giữa hai chân lấy vật to cứng đó cọ nhẹ vào âm hộ mình. Nàng chậm chậm ngồi xuống.

- Ưm... Ôi...

Dương vật ông Hiraishin rất khác lạ. Đầu nấm nhỏ, nhưng thân lại to dài như một quả chuối. Vật đó mang đến cho nàng cảm giác lạ lùng khó tả. Nhỏm lên thì lỏng lẻo, ngồi xuống lại căng cứng. Nàng ngồi bẹp trên người ông, giữa nó chèn chặt sâu trong người. Hông bắt đầu sàn sê nhẹ nhẹ đến trước.

- Ưm.... Ưm...

Ông Hiraishin bật dậy, ôm nghiến lấy vòng eo thon nhỏ của Nguyệt Vy. Miệng ông say mê mút hai bầu vú căng tròn xinh đẹp của nàng. Căn phòng tắm thật im ắng, chỉ có tiếng thở dốc, rên rỉ.

Đột nhiên một luồng gío mát lạnh phả vào lưng. Nguyệt Vy hoảng hốt quay lại. Thuận Minh đỏ mặt phấn khích, lột phăng quần áo, bước vào. Anh quỳ xuống sau lưng Nguyệt Vy, kéo lấy đầu nàng. Đặt lên môi nàng một nụ hôn thật sâu.

- Ưm...

- Cho anh tham gia với nhé... - Thuận Minh thì thầm.

- Ưm... - Nguyệt Vy gật đầu, giữ nguyên dương vật ông ta trong người, toan quay ra sau.

- Không... Em nằm xuống đi... - Thuận Minh khẽ đẩy nàng nằm úp lên ngực ông Hiraishin.

- -------- - Thuận Minh nói gì đó bằng tiếng Nhật, hiển nhiên là trao đổi với ông Hiraishin.

- Oh.... ------ - Ông trả lời với giọng run run phấn khích.

Nguyệt Vy khó hiểu quay xuống nhìn anh. Không phải anh muốn nàng mút dương vật cho anh sao ? Chợt nàng thấy tay anh dò dẫm ngay mép âm hộ căng mọng của nàng, rồi lại bôi lên hậu môn nàng. Nguyệt Vy trợn mắt nhớ đến chuyện nàng thấy đêm qua. Chị Nga tê dại kẹp giữa hai người.

- Anh... Đừng... Em... Em... - Nguyệt Vy bật dậy, che mông mình, hoảng hốt.

- Không sao... Em đừng sợ... Em sẽ rất thích đấy...

Thuận Minh gỡ nhẹ tay nàng ra, ngón tay anh ướt nước nhờn khẽ luồn vào hậu môn nàng thật chậm rãi. Anh dùng đầu dương vật mình cọ quanh âm hộ nàng đến nó bóng lưỡng lên.

- Em... Anh ơi...

Nguyệt Vy bấu chặt lấy hai tay ông Hiraishin. Nàng nhắm nghiền hai mắt, môi tái nhợt. Nàng biết, nếu nàng dứt khoát từ chối, anh sẽ ngưng lại ngay. Nhưng chứng kiến nét mặt tê dại khó tả của chị Nga đêm qua, nàng thật sự muốn thử cảm giác này. Còn lại chỉ là nỗi sợ hãi nàng phải vượt qua. Nàng há hốc cảm nhận cơ hậu môn mình căng ra như muốn rách, dương vật anh đang từng chút từng chút đi vào trong. Cảm giác ran rát, căng tức nhột nhạt trong hạ thể như lần quan hệ đầu tiên. Tay ông Hiraishin liên tục vuốt ve tấm lưng trần run rẩy của nàng, như muốn phân tán cảm giác đau đớn dưới hạ thể.

- Ahh... Anh...

(Còn nữa)
 
Phần 7: Sự thật hé mở (Tiếp)

Nguyệt Vy nhắm nghiền hai mắt, miệng há hốc tê dại. Cả hai người im lặng chờ đợi cho nàng quen cảm giác mới lạ nàng. Hạ thể nàng căng phồng kín mít với hai cái dương vật to lớn trọn vẹn bên trong. Nàng không biết anh nói cảm giác này thích thú chỗ nào, nhưng rõ ràng nó đang phân tán cảm giác sung sướng dưới âm hộ nàng truyền lên. Thuận Minh mím môi chậm rãi kéo dương vật mình ra, rồi lại vào.

- Ơ...

Nguyệt Vy nghiến răng chịu đựng. Cơ hậu môn nàng tê dại, lỏng dần, lỏng dần. Dương vật anh ra vào bắt đầu dễ dàng hơn, nhưng cảm giác tưng tức chật chội vẫn làm nàng khó chịu.

Đột nhiên ông Hiraishin bắt đầu động. Hạ thể ông hẩy ngược lên thật chậm rãi, cùng một tốc độ của anh. Nguyệt Vy há hốc, móng tay bấu chặt lên người ông Hiraishin. Cảm giác này thật kì lạ. Hai cái dương vật nhịp nhàng ra vào trong hạ thể nàng, cái rút cái vào, cái vào cái rút. Nhanh dần, nhanh dần. Như một động cơ hai pít tông V-twin, chạy nước rút.

- Ah... Ah... Ah... Anh ơi.... Em chết mất...

Nguyệt Vy nghe giọng mình khàn đục. Cơ thể nàng tê liệt, cảm giác từ hạ thể hai nơi ồ ạt truyền về lấp mọi ý thức trong đầu nàng. Một cơn sướng khoái kì lạ nhất từ trước đến giờ nàng được trải nghiệm, dâng lên nhấn chìm nàng. Hơi thở nàng tắt ngang, mọi cơ bắp trong cơ thể buông lỏng. Âm hộ nàng nức nở tuôn tràn.

- Ahhh....

Cả hai người ngừng lại, giữ nguyên dương vật trong cơ thể nàng. Nguyệt Vy nhắm nghiền hai mắt, cánh mũi phập phồng thở dốc. Qua nửa phút sau, cùng lúc cả hai người lại động. Lần này khác hẳn, cả hai cái dương vật ra vào cùng lúc. Nhịp nhàng đều đều. Biến hạ thể nàng thành một động cơ hai máy song song, hai pít tông lên xuống một nhịp. Hạ thể nàng bị căng lên, cảm giác bị chèn chặt, rồi trống trải, cứ luân phiên liên tục không dứt. Nguyệt Vy há hốc tê dại, chân nàng khép chặt lấy hông ông Hiraishin, bàn chân co rút run rẩy. Hai vật đó chuyển thật động nhanh, nhanh hơn nữa... Hạ thể nàng phát ra tiếng óc ách, chan chát va dập liên tục. Hàng lông mày của nàng nhíu chặt, môi nàng chu ra run rẩy, cổ họng khô khốc không phát ra được tiếng nào. Nàng thấy mình bay bổng trên chín tầng mây, lơ lửng trên đó thật lâu. Thật lâu. Hoài không dứt.

- Ahhh...

- Ahhh...

Hai người đàn ông run lên, dương vật giữ sâu trong người nàng xối xả. Cơ thể nàng mềm nhũng, xoải rộng, dán chặt lên người ông Hiraishin. Miệng nàng há hốc, cánh mũi phập phồng, mắt lim dim tận hưởng cơn sướng khoái thần tiên kì lạ đang rần rần trong cơ thể.
______________________

- Trời ơi... Đồ ăn nguội lạnh hết rồi... Bây giờ mới xuống... - Chị Trang chống cằm trên bàn ăn nhìn ba người mới xuống lầu.

Nguyệt Vy mặt đỏ hồng, khép nép sau cánh tay anh. Hạ thể nàng vẫn âm ỉ tê dại vì cuộc giao hoan vừa xong. Nàng ngồi xuống bàn thật khẽ, chậm rãi.

- Sao ? Động cơ hai máy cảm giác thế nào ? - Nga nháy mắt với Nguyệt Vy hỏi.

- Động cơ hai máy ? - Nguyệt Vy tròn mắt nhìn Nga, chợt nàng hiểu ra, mặt đỏ bừng như say rượu. - Đâu... Đâu có... Em...

- Ha ha... Hi hi...

- Hi hi... Còn chối... Ở dưới này nghe rõ mồn một.... - Nga cười tít mắt.

- Anh... - Nguyệt Vy úp tay che khuôn mặt đỏ bừng của mình.

- Thôi... Mắc cỡ gì chứ ! Như chị... Chị thừa nhận mình thích như vậy... Có sao đâu... Chỉ tiếc là ông xã không mọc thêm được một cái pít tông nữa... Hi hi... - Nga choàng tay anh Đức nhỏ, hôn nhẹ lên má anh.

- Ha ha... Anh mà mọc được... Anh mọc thêm hai cái... Lấp hết cơ thể em trước sau luôn... - Đức nhỏ nói thật lớn.

- Ha ha... Hi hi...

Mọi người bật cười nghiên ngã. Nguyệt Vy cúi gằm mặt mắc cỡ, nhưng kì thật lòng nàng thoải mái hơn nhiều. Chị Nga nói rất đúng. Ai cũng có cảm xúc, ai cũng khao khát cái mới lạ, ai cũng thích khám phá sự ham muốn tiềm ẩn trong cơ thể mình. Vậy thì có sao ? Có gì đáng xấu hổ ? Nguyệt Vy chợt nhìn anh, nụ cười trên môi anh thật ấm áp. Nếu không gặp anh có lẽ cuộc đời của nàng sẽ đơn điệu nhàm chán như bao nhiêu người phụ nữ khác. Nàng không thể hạn lượng nàng yêu anh bao nhiêu, nàng chỉ biết. Anh là tất cả của nàng.

Bữa sáng muộn chung với cả bữa ăn trưa. Mọi người nói cười vui vẻ, gần gũi. Giữa họ không còn giới hạn ngăn cách, nhưng câu chuyện, hành động của mọi người đều tuân thủ theo quy ước ngầm như trước. Tình yêu và tình dục hoàn toàn tách biệt, không thể chồng chéo lên nhau.

Sau bữa ăn vui vẻ. Mọi người kéo nhau ra phòng khách uống cafe. Nguyệt Vy và chị Trang rửa chén chung với nhau. Mấy chị kia cũng muốn giúp đỡ, nhưng bồn rửa nhà Nguyệt Vy khá nhỏ chỉ vừa hai người đứng. Nguyệt Vy và chị Trang rất dễ nói chuyện với nhau, vì hai người đều là giáo viên.

- Wah... Lãng mạn quá... Tiếc là chị và anh Thịnh không có ở Việt Nam lúc đó để dự đám cưới của em... - Chị Trang nói.

- Hi hi... - Nguyệt Vy cười nhỏ.

Nàng vừa kể cho chị nghe về tiếng sét ái tình của Thuận Minh và nàng. Cả chuyện trao thân cho anh khi quen nhau chưa quá một ngày. Và đám cưới nhanh chóng như thể chạy theo chỉ định của bác sĩ phụ sản.

- Em có hối hận không ? - Chị Trang chợt hỏi.

- Sao chị hỏi vậy ? - Nguyệt Vy ngừng tay, quay sang nhìn chị. - Hối hận vì đã yêu anh Minh sao ? Không.

- Em chưa bao giờ và sẽ không bao giờ hối hận... - Nguyệt Vy nói nhỏ như tự nhủ với lòng mình.

- Tốt... Chị hy vọng là em sẽ luôn như vậy... - Chị Trang nói nhỏ, mắt thất thần nhìn xuyên qua cánh cửa sổ nhỏ trước mặt.

Nguyệt Vy lén nhìn chị, nhíu mày khó hiểu. Chị có gì đó không tiện nói ra. Gì đó liên quan đến bản thân chị, chồng chị, anh Thuận Minh hay cả nhóm bạn anh.

- Em rất giống một người... Em biết không ? - Chợt chị Trang nói nhỏ.

- Chị Minh Thy ? - Nguyệt Vy sững người nói.

"Từ lần đầu nhìn thấy em... Anh biết mình đã yêu em như đã yêu từ rất lâu rồi..." Câu nói khi xưa của Thuận Minh chợt vang lên trong đầu nàng. "Từ rất lâu... Từ rất lâu..."

- Thuận Minh đã nói với em ? - Trang hỏi.

- Dạ không... Anh Huy đã nói cho em nghe.. - Nguyệt Vy nói nhỏ.

- Nhất Huy... - Chị Trang quay phắt lại nhìn Nguyệt Vy.

- Dạ... - Tim Nguyệt Vy run lên như thể nàng vừa nói đến điều cấm kỵ của nhóm.

- Em đã gặp Nhất Huy ?

- Em gặp... - Nguyệt Vy ấp úng, tránh ánh mắt Trang. - ...trong một bữa tiệc ở nhà ông Hiraishin...

Trang im lặng một lúc, thở dài nói:

- Anh ta thật tội nghiệp... Nhưng em nên tránh tiếp xúc với anh ta...

- Anh ta... tội nghiệp...

Nguyệt Vy tròn mắt nhìn chị, tim đập loạn lên. Tại sao chị ta nói anh ta tội nghiệp ? Khi Thuận Minh mới chính là người bị cướp người yêu ? Những lời anh ta nói... đều là sự thật sao ?

- Nhất Huy yêu mù quáng... Anh ta cùng Thuận Minh... theo đuổi Minh Thy từ Việt Nam... Không chấp nhận thua Thuận Minh... Dùng đủ mọi cách... Để rồi hai anh em phải trở mặt với nhau... Haizz...

- Hai anh em ? - Nguyệt Vy nhíu mày khó hiểu.

- Ah... Không... Không có gì...- Chị Trang chợt sững người bối rối. - Chị nói nhầm thôi mà...

- Hai anh em nào ? - Nguyệt Vy níu tay chị. - Chị nói em nghe đi... Hai anh em nào ?

- Haizz....

Trang áy náy, thầm trách bản thân mình. Chị nghiêng đầu nhìn ra phòng khách, tay che miệng nói thật nhỏ:

- Nhất Huy... Tên thật là Lê Nhất Huy... Thuận Minh và Nhất Huy... là hai anh em... ruột...

- Không thể nào... - Nguyệt Vy thản thốt che miệng, suýt la to lên phản bác.

- Suỵt... Chuyện này Minh Thy nói cho chị nghe… trong nhóm cũng không có ai biết… Chồng chị… chị cũng không kể… - Trang rít khẽ.

- Anh em ruột sao?

Nguyệt Vy thẫn thờ im lặng. Nếu thế gian này có một người từng nhận ra nét giống nhau giữa Thuận Minh và Nhất Huy, thì người đó chính là nàng. Dù hai khuôn mặt khác nhau khá nhiều. Nhưng đôi mắt sâu hút, nụ cười nhếch môi đó đã làm tim nàng lỗi nhịp. Cùng một cảm xúc đến từ hai người đàn ông, điều này nàng đã từng phân vân không hiểu. Bây giờ mọi chuyện đã thông suốt.

- Vậy ai là anh ? – Nguyệt Vy hỏi tiếp, giọng run rẩy.

- Thuận Minh là anh. Lớn hơn 1 tuổi. Nhưng hai anh em từ nhỏ đã không chơi với nhau. – Trang nói tiếp.

- Sau khi sang Nhật... Nhất Huy cách ly gia đình... Vì anh ta trách ba mẹ mình đã cố tình trì hoãn chuyện học của anh ta 6 tháng... Để tạo cơ hội cho Thuận Minh chiếm đoạt Minh Thy... Anh ta còn nhận cha nuôi.. đổi sang họ Đặng… Haizz... Đó là duyên số... Anh ta không nên...

Tiếng chị Trang đều đều bên tai, nhưng Nguyệt Vy không nghe thấy gì. Nàng mãi suy nghĩ đến mối quan hệ kì lạ của anh.

- Tại sao anh ta lại làm vậy ? Ba mẹ dù sao cũng là ba mẹ mình mà… - Nguyệt vy thì thào yếu ớt như nói với chính mình.

- Chị không biết. Chuyện đó còn có khúc mắc nào đó mà Minh Thy không nói cho chị nghe….

- Chị... Chị Minh Thy... yêu ai trong hai người ? - Nguyệt Vy hỏi nhỏ.

- Minh Thy... thật ra Nhất Huy là người đầu tiên của Minh Thy… Năm mười hai cuối khóa… chắc do bồng bột nhất thời thôi… nhưng sau đó, Minh Thy đã yêu Thuận Minh thật sự…

- Còn Nhất Huy… phần vì vương vấn mối tình đầu… phần vì … Minh Thy… mê mẩn cái đó của anh ta... - Trang thì thào, cổ họng vô thức nuốt nước bọt.

- Chị đã từng thử sao ? - Nguyệt Vy quan sát biểu hiện của chị ta.

- Chị...- Trang đỏ mặt tránh ánh mắt nàng - Không phải riêng chị... Tất cả chị em ngoài kia cũng đã thử...

Nguyệt Vy há hốc, mắt mở to không tin nổi.

- Ah… Ý chị là… khi cái đó... của anh ta còn bình thường... - Trang nói nhanh. – Khi đó về kinh nghiệm, thể chất, anh ta đều kém hơn Thuận Minh... Nhưng anh ta bỏ đi đâu đó ba tháng... Trở về mọi chuyện đều khác...

Nguyệt Vy bần thần nghĩ đến vật gai góc sù sì đó.

- Ngay đêm đầu tiên trở lại... sinh hoạt nhóm... Thuận Minh dứt khoát loại anh ta ra... không cho quan hệ với Minh Thy... Nhưng sau Nhất Huy làm cách nào đó... dụ giỗ Thuận Minh cá cược với anh ta... chỉ đổi lại một đêm với Minh Thy... - Trang ngừng lại, hít sâu. - Thuận Minh thua... Sau đêm đó mọi chuyện trở lại bình thường... nhưng đó chỉ là bên ngoài... Minh Thy không quên được Nhất Huy... đã lén lút tìm đến anh ta... Sau một trận cãi nhau nảy lửa với Thuận Minh, Minh Thy bỏ đi... Sau đó vài tháng cô ấy có quay lại, qùy xuống xin lỗi Thuận Minh... Thú nhận rằng cô ấy vẫn yêu Thuận Minh, nhưng không cách gì quên được Nhất Huy... Hai người chính thức chia tay...

Nguyệt Vy rùng mình kinh sợ. Nàng đã sát bờ vực đánh đổi của tình yêu. Nàng đã suy nghĩ quá đơn giản, nàng nghĩ tình yêu của mình có thể vượt qua tất cả. Nhớ đến đêm cuối cùng ở Phú Quốc, nàng thầm cảm ơn Nhất Huy. Có lẽ sau chuyện của Minh Thy, anh ta đã hiểu ra nhiều điều. Nàng và Minh Thy đều là những người phụ nữ của Thuận Minh, đều thấm nhuần tư tưởng tình yêu và tình dục tách biệt. Anh ta có thể hủy hoại cảm giác tình dục để nắm giữ thân xác của nàng, nhưng tình yêu của nàng vẫn không thay đổi. Anh ta đã không làm điều ích kỷ đó với nàng.

- Khi đó anh Minh rất yêu chị Minh Thy... Nhất Huy có thể đưa ra điều kiện gì tương xứng để anh chấp nhận cá cược ? - Nguyệt Vy chợt hỏi tiếp.

- Chị không biết... Điều đó e rằng chỉ có hai người họ biết... - Trang lau tay, treo chiếc khăn lên móc.

- Rửa chén gì cả buổi vậy trời... ? Lên đi... Mọi người đang bàn chuyện đi chơi nè... - Tiếng chị Nga sang sảng từ trên phòng khách vọng xuống.

Nguyệt Vy bừng tỉnh, cất cái chén nảy giờ cầm khư khư trong tay lên kệ. Chị Trang chợt quay sang nhìn Nguyệt Vy, nói nhỏ:

- Chuyện hôm nay... Em đừng nói cho ai biết... Cũng đừng hỏi Thuận Minh... Anh ta rất ghét nhắc tới Nhất Huy... Thuận Minh là người đàn ông tốt... Em đã chọn đúng người... Không cần suy nghĩ lung tung...

- Dạ... Em biết rồi... Cảm ơn chị... - Nguyệt Vy mỉm cười thật tươi, lòng nàng đã vơi đi nhiều.

Nhìn dáng người cao ráo sang trọng của chị Trang bước ra hướng phòng khách. Nguyệt Vy chợt nhớ đến chuyện anh Thịnh - chồng chị, chính là người kể cho Thuận Minh nghe những chuyên xảy ra với Minh Thy bên Nhật sau khi rời khỏi anh. Nàng thầm nuối tiếc vì đã không kịp hỏi thêm về chuyện đó. Tại sao hai câu chuyện của Thuận Minh và Nhất Huy đều có những sai lệch ? Ai là người đang che giấu sự thật ?

Đột nhiên một vòng tay ấm áp ôm lấy Nguyệt Vy. Nàng mỉm cười quay lại, áp mặt lên bộ ngực rắn chắc của anh. Nàng nghe được nhịp tim mạnh mẽ của anh. Sự thật là gì ? Quan trọng lắm sao ?

- Anh đặt cho tôi 2 ký Cá lóc đồng, một con Rắn Ri voi to nhé... Biết rồi... Không sao ? Cứ đặt đi...

Liêu Đông vừa lái xe, vừa hét lớn trong điện thoại. Anh quay qua nháy mắt với Nguyệt Vy ngồi bên cạnh, mặt hồ hởi đỏ bừng lên.

- Wah.... Được đó... Phải có đặc sản mới vui chứ... - anh Đức nhỏ từ sau xe hét lớn.

- Mày... tướng có bao lớn mà tối ngày ăn với uống... - Thuận Minh trêu chọc.

- Eh... Cho mày ngồi kế vợ tao mà còn lộn xộn... Xuống đây ôm thằng Thịnh đi mày... - Đức nhỏ gân cổ lên.

- Chồng em không lớn được... Do em hút hết rồi... Anh còn ngồi bên em... Không khéo không đủ cho Nguyệt Vy sài đó... - Chị Nga tham gia.

- Ha ha... Hi hi...

Nguyệt Vy che miệng cười quay lại nhìn anh. Không khí trong xe thật vui, nháo nhào như cái chợ nhỏ. Mọi người quyết định đi Tiền Giang chơi, quê Liêu Đông, tối về Sài Gòn. Mặc dù, Ông Hiraishin, vợ chồng Đức Lớn, vợ chồng Thái, vợ chồng Phước không tham gia. Nhưng sáu người bọn họ và thêm Liêu Đông cũng đã vui lắm rồi. Liêu Đông chở mọi người bằng chiếc Santafe 7 chỗ của anh. Nguyệt Vy được ưu tiên ngồi bên cạnh tài xế. Hàng ghế sau là chị Nga và chị Trang ngồi hai bên, để Thuận Minh khoác vai như ông hoàng. Anh Thịnh, anh Đức nhỏ phải ngậm ngùi ngồi cuối xe.

- Nhạc đi Bác tài ơi... - Anh Thịnh lên tiếng.

- Có ngay.... Có ngay...

Liêu Đông vui vẻ nhấn nút máy Hifi. Dù mới gặp mấy người bạn của Thuận Minh, nhưng anh cảm thấy rất thân thiết. Bạn của bạn cũng là bạn, là quan niệm của Liêu Đông.

"Anh nghèo nên chẳng nhẫn kim cương..."

Tiếng nhạc vừa cất lên, mọi người trong xe như cùng lúc nhảy dựng lên la ló ầm ĩ.

- Dẹp ngay...

- Tắt ngay... Trời ơi...

- Ha ha... Đông ah Đông... Mày nghe nhạc này ah... Mày làm tao xấu hổ quá sức...

- Ha ha... Hi hi...

- Vậy thì chỉ có nghe đài FM thôi... Tao không có nhạc khác... Trường Vũ... Chế Linh không à...- Liêu Đông gãi gãi đầu chữa thẹn, tắt máy đi.

- Máy mày đọc được thẻ nhớ không ? - Thuận Minh chợt hỏi.

- Được chứ... SD, Micro SD, Dx... Đọc MP3, MP4, Avi... Đủ loại nha... - Liêu Đông cố vớt vát mặt mũi, quảng cáo một tràng dài.

- Vậy được rồi... Để tao lấy thẻ nhớ điện thoại sài đỡ vậy.... - Thuận Minh nhỏm dậy sờ túi quần, chợt nhớ điện thoại mình trong túi xách của Nguyệt Vy.

- Đưa anh túi xách đi em... - Anh nói lớn.

- Dạ. - Nguyệt Vy đưa ngay túi xách mình cho anh.

Thuận Minh mở túi xách của vợ ra lục tới lục lui mới tìm ra điện thoại của mình nằm bép dí dưới đáy. Tay anh chợt chạm phải một vật vuông vuông cưng cứng. Anh cầm lên xăm xoe. Một chiếc thẻ nhớ vuông vắn.

- Đây là... - Thuận Minh hỏi nhỏ.

Nguyệt Vy quay lại phía sau. Nàng giật mình nhận ra chiếc thẻ nhớ của Henry.

- Ah... Không có gì đâu... Trả lại cho em... - Nguyệt Vy ấp úng không biết nói gì trước ánh mắt tò mò của mọi người.

- Thiệt không có gì ? - Thuận Minh nheo mắt nhìn khuôn mặt đỏ bừng của nàng. - Liêu Đông... Mở lên thử xem có nhạc không ?

- Không... Không có nhạc đâu... - Nguyệt Vy lúng túng, mặt chợt nóng lên.- Đó là... Đó là... quà Phú Quốc cho anh...

- Vậy sao ? Quà gì ? - Thuận Minh ngạc nhiên tròn mắt hỏi.

- Về nhà xem là anh biết thôi mà... Cất vào đi... - Nguyệt Vy đưa tay toan lấy lại.

- Hay... xem ở đây được không ? - Thuận Minh nháy mắt.

- Không... Không được... - Nguyệt Vy chồm xuống cố lấy chiếc thẻ nhớ trong tay anh.

- Ahhh...

Thuận Minh ôm ghì lấy nàng, kéo nàng tuột luôn xuống băng ghế sau. Chiếc váy nàng đang mặc thật ngắn, bờ mông căng bóng và đáy quần lót nhỏ bé hiện ra rõ mồn một trong kính chiếu hậu của Liêu Đông. Anh ta cắn môi, mặt nóng lên. Nguyệt Vy khó khăn lách người qua khoảng trống hai chiếc ghế. Đường xẻ trước ngực áo của nàng mở ra, thấy rõ hai bầu vú trắng tinh căng tròn, cả hai chiếc núm đỏ hồng xinh đẹp. Thịnh và Đức nhỏ phía sau xuýt xoa, nhấp nhỏm.

- Quà gì ? Nói anh nghe đi... - Thuận Minh kéo Nguyệt Vy ngồi lên đùi mình, hỏi nhỏ.

- Em...

Nguyệt Vy ôm cổ Thuận Minh, giọng nàng lí nhí như tiếng muỗi kêu trong tai anh. Thuận Minh mở tròn hai mắt, mặt đỏ lên phấn khích.
- Quà tặng như vậy ? Muốn chọc tức anh sao ? - Thuận Minh ôm ghì lấy mặt nàng, hôn ngấu nghiến đôi môi đỏ mọng.

- Ưm... Anh... Đưa cái thẻ cho em... - Nguyệt Vy cố moi chiếc thẻ trong tay anh.

- Thẻ gì ? Anh đâu biết... - Thuận Minh mở hai bàn tay trống rỗng của mình ra huơ huơ.

- Không chơi nữa... Trả cho em... - Nguyệt Vy gắt lên.

- Wah... Á.... Trời ơi...

Đột nhiên mọi người trong xe rú lên phấn khích. Nguyệt Vy giật thót mình quay lại. Nàng há hốc, mặt đỏ bừng như say rượu. Ba cái màn hình LCD nhỏ trên xe đồng loạt hiện lên hình ảnh hai thân thể trần trụi dính chặt vào nhau. Người đàn ông râu quai nón, đỏ bừng phấn khích, người phụ nữ thân thể phía sau bóng loáng hoàn hảo đến từng chi tiết nhỏ.

- Anh... - Nguyệt Vy che mặt hét lên.

- Không sao... Hình rất đẹp... Anh rất thích... - Thuận Minh ôm nàng, vỗ về, mắt đỏ lên phấn khích.

- Em không biết đâu... Anh tắt đi... - Nàng dụi đầu che mặt dưới cổ anh.

- Đẹp lắm... Có gì mắc cỡ chứ ? - Chị Nga bên cạnh nói. - Ông Đức nhà chị cũng thích sưu tầm một lô hình của chị với người khác... Với anh Thịnh nè... Với anh Minh nè... Thích thì lát chị cho xem...

- Thật sao ? - Nguyệt Vy đỏ mặt nhìn chị Nga, rồi quay qua anh như xác nhận.

- Ừ... Đừng mắc cỡ... Xem tác phẩm của mình đi... - Thuận Minh xoay Nguyệt Vy lại, đối diện màn hình.

Nguyệt Vy cắn môi, mặt đỏ lựng nhìn hình ảnh hiện trên màn hình. Những tấm hình tự lật qua thật chậm. Bầu không khí trên xe nóng dần lên. Liêu Đông phân tâm. Nhìn cơ thể Nguyệt Vy trần truồng trong vòng tay lông lá của kẻ đó, ai cũng rạo rực khó chịu. Tấm hình cuối cùng hiện ra, mặt Nguyệt Vy đỏ lựng như mận chín. Người nàng hơi chồm về phía trước, mắt nhìn thẳng vào máy ảnh, tay đưa xuống giữa hai chân. Henry phía sau há hốc, mắt dại ra, cánh tay bóp chặt hông nàng, ghì sát vào hạ thể mình. Mọi người trong xe hít thở khó khăn. Thuận Minh khẽ luồn tay qua lớp áo phía trước của Nguyệt Vy, vuốt ve bầu vú căng phồng mát rượi của nàng.

- Ưm... - Nguyệt Vy vặn vẹo giữ chặt lấy bàn tay của anh.

- Ưmm....

Đột nhiên một tiếng rên lớn hơn, cũng của Nguyệt Vy, nhưng lại phát ra từ hệ thống loa của xe. Mọi người ngạc nhiên nhìn lên. Trên màn hình không còn là hình ảnh của Nguyệt Vy và Henry. Mà là một đoạn video trong thẻ nhớ, được quay từ một góc cố định. Trên giường hai thân thể phụ nữ tuyệt đẹp đang cuốn lấy nhau. Nguyệt Vy nằm dưới, há hốc tê dại, tay bấu chặt lấy gra giường để người kia hôn khắp thân thể nàng.

- Tắt ngay... Tắt ngay....

Nguyệt Vy chồm lên, hoảng hốt. Nhưng cơ thể nàng bị giữ chặt bởi cánh tay của Thuận Minh.

- Ha ha.. Hi hi... Trời ơi... Vy ơi...

- Cô gái đó là ai vậy ? Rất đẹp đó... Không kém Vy nhà mình...

- Tắt ngay... Anh Đông...

Nguyệt Vy vùng vẫy hét lên, cơ thể nàng run rẩy. Trong khi mọi người cười đùa vì tưởng nàng xấu hổ, nhưng bản thân nàng đang sợ hãi hơn bao giờ hết. Nàng biết ai đã quay đoạn video đó và chính kẻ đó vài giây nữa thôi sẽ xuất hiện, tham gia vào cuộc chơi của nàng và Ngọc Hân. Nàng chợt căm ghét Nhất Huy, âm mưu của anh ta thật thâm độc.
- Ha ha... Món quà này còn hấp dẫn hơn... - Thuận Minh ôm ghì lấy nàng. - Cô ấy là Ngọc Hân - vợ của ông Hiraishin đấy...

- Anh... tắt đi mà... - Nguyệt Vy nài nỉ, mắt rưng rưng.

- Ha ha... Ít khi nào em mắc cỡ như vậy nha.. Nam hay nữ cũng vậy thôi... Thích là được mà...

Thuận Minh vụt mặt vào giữa khoảng xẻ trên ngực áo Nguyệt Vy. Miệng anh hôn lên đầu vú đỏ hồng xinh đẹp của nàng. Nàng run rẩy nhắm mắt lại không dám nhìn đoạn kế tiếp trên màn hình.

- Ưm... Ưm... - Tiếng Nguyệt Vy vẫn rên rỉ qua loa xe hơi.

Món quà của Nguyệt Vy làm Thuận Minh hứng không chịu nổi. Tay anh kéo mép váy ngắn của nàng lên cao, cặp mông căng bóng và chiếc quần lót ren nhỏ xíu của nàng hiện ra.

- Không được... - Nguyệt Vy chợt ngăn anh lại.

- Không sao... Cho anh chút đi... - Thuận Minh say mê mút đầu vú săng cứng của nàng.

- Anh nói anh Đông tắt đi... Em mới chịu... - Nguyệt Vy ra điều kiện, không thương lượng.

- Ha ha... Ok... Tắt đi Liêu Đông... Xem qua màn hình không hay bằng xem trực tiếp đâu...

- Được... Được.... - Liêu Đông tắt máy Hifi, tay chỉnh gương chiếu hậu chiếu xuống dưới.

Thịnh và Đức rút chân lên kéo ghế băng giữa bật ngữa ra sau, nối liền với băng ghế sau. Khoang sau của chiếc xe trở thành một chiếc giường dã chiến. Nguyệt Vy còn bần thần sau cơn sợ hãi vừa rồi, lưng nàng toát mồ hôi ướt đẫm. Nàng thừ người ngồi trên đùi Thuận Minh, đối mặt với anh. Nàng vô thức nâng tay lên cho anh nhẹ nhàng kéo chiếc váy qua đầu.

Chiếc xe lao nhanh trên cao tốc Trung Lương như diễn tả tâm trạng của người cầm lái, nóng nảy, rạo rực. Bầu không khí trong xe bắt đầu lắng xuống, nóng lên hừng hực. Những người khán gỉa đỏ mặt phấn khích.

Nguyệt Vy cắn môi nhìn xuống ngực mình, chiếc lưỡi ấm áp của anh liếm quanh núm vú nàng. Đầu vú nàng săn cứng lại trong miệng anh, mặt nàng nóng bừng lên. Tay nàng vô thức ôm ghì lấy đầu anh.

- Ưm... Thôi anh... Mọi người nhìn kìa... Kì quá đi... - Nàng rít khẽ qua kẽ răng, giấu khuôn mặt đỏ bừng dưới tóc anh.

- Không sao... Hôm nay khác hôm qua... Anh không nhường em cho ai hết... Ai nhìn thèm ráng chịu... Ha ha... - Thuận Minh ngẩng lên hôn môi nàng thật sâu.

- Ưm... - Nguyệt Vy uốn người cọ nhẹ đáy quần lót nóng ẩm của mình lên khối u trong quần anh.

Nàng quỳ xuống sàn xe, răng cắn nhẹ lên bờ môi mình, mắt nhìn Thuận Minh ai oán khi tay chậm rãi mở khóa quần cho anh. Dương vật Thuận Minh bật tung ra như lò xo nén, đung đưa trong bàn tay nhỏ bé của Nguyệt Vy. Nàng vén tóc qua vành tai, lộ ra nửa khuôn mặt xinh đẹp, gò má đỏ bừng. Đôi môi nhỏ của nàng hé mở, chiếc lưỡi nhỏ đưa ra, lướt dọc theo thân dương vật nóng hổi của anh. Nàng đưa mắt nhìn lên anh, rồi liếc nhìn bốn mắt mở to phấn khích của Thịnh và Đức. Hai anh rùng mình, đũng quần chật cứng. Nhìn đôi môi đỏ hồng của Nguyệt Vy căng lên ôm lấy dương vật Thuận Minh, chậm rãi trượt xuống, cả đám người muốn điên lên.

Thịnh, Đức bật dậy, tuột phăng chiếc quần short trên người, ném sang bên. Anh Thịnh kéo lấy chị Nga, anh Đức chồm qua chị Trang.

- Áh... Hi hi... Từ từ thôi.... Rách áo em bây giờ...

- Ha ha... Không cần mặc nữa.. Rách cũng không sao...

- Hi hi...

Liêu Đông bóp chặt tay lái. Mắt dán lên kính chiếu hậu, cổ họng anh khô khốc khó chịu. Cặp mông căng tròn bóng loáng của Nguyệt Vy vặn vẹo cong lên, mô thịt tròn múp dưới đáy quần lót thấm ướt một khoang nhỏ. Mái tóc đen óng ả của nàng nhấp nhô giữa hạ thể Thuận Minh. Liêu Đông nghiến răng ken két.

Nguyệt Vy bò lên người Thuận Minh, tay đưa xuống kéo chệch đáy quần lót mình sang một bên. Hai mép âm hộ đỏ mọng ướt đẫm của nàng phơi bày trọn vẹn trong kín chiếu hậu của Liêu Đông. Nàng chợt nhớ đến Liêu Đông, ngượng ngùng quay lại liền bắt gặp ánh mắt khao khát của anh ta. Tiếng cổ họng anh ta đánh ực một tiếng rõ to.

- Ưm... Ôi...

Nguyệt Vy ưỡn ngực, đưa ngực mình vào miệng anh. Cơ thể nàng hạ xuống thật chậm, âm hộ căng ra đón dương vật của anh từng chút vào trong. Hai tay anh bóp chặt cặp mông tròn lẳng của nàng, kéo hạ thể nàng trườn lên xuống thật nhanh.

- Ưm....

Nguyệt Vy rên rỉ càng lúc càng lớn. Hai cánh tay nàng đưa lên, chống lên trần xe. Hai bầu vú căng bóng thổn thức trong miệng anh Đức chồm người qua từ bên cạnh. Dương vật anh ta căng tức trong miệng chị Trang. Một cánh tay khác đưa xuống từ phía trước. Liêu Đông cũng ráng với tay ra sau mân mê một bên vú Nguyệt Vy. Anh Thịnh và chị Nga úp mở kiểu 69 trên băng ghế sau.

- Này... Cao tốc Trung Lương chỉ còn 20 phút thôi đấy.... - Liêu Đông nhắc nhở, giọng run run. - Có ... Có ai lên lái thay tôi không hả ?

- Ha ha... Không... Bận rồi...

- Hi hi...

- Chơi kỳ vậy trời... - Liêu Đông nhăn nhó, nghiến răng, tay miết nhẹ đầu vú săng cứng của Nguyệt Vy.

- Ưm.... - Nguyệt Vy thở hổn hển. - Ôi... Anh ơi....

Nguyệt Vy chồm lên người anh, chân chống lên cao. Hạ thể anh thốc từ dưới lên thật nhanh. Tiếng chóp chép, chan chát vang dội cả xe.

- Ưmm... Anh... Em thích quá... Ôi...

- Ahhh.... - Thuận Minh tê dại bật rên.

- Ưm... Ưm... Ưm...

Tiếng rên rỉ của Nguyệt Vy vội vã, hối hả cuồng nhiệt. Tay anh bấu chặt lấy eo nàng, gầm lên thúc dương vật vào hạ thể nàng như vũ bão. Cơn sướng khoái của hai người dâng lên thật nhanh, thật cuồng bạo. Nguyệt Vy gục xuống ôm ghì lấy anh, cơ thể run lên bần bật.

- Ahhh...

- Ưm...

Nguyệt Vy rũ rượi lim dim, cảm nhận dòng tinh trùng nóng hổi của anh xối xả trong người nàng.

"Ò Ò... Te te..."

Đột nhiên một tiếng còi thật lớn vang lên bên ngoài. Mọi người hoảng hốt nhìn ra. Một chiếc xe cảnh sát lướt qua, bật đèn rẽ, ép xe Liêu Đông hãm tốc độ lại.

- Áh..

Ba cô gái nháo nhào ôm lấy nhau núp xuống băng ghế. Ba gã đàn ông lúng túng mặc nhanh mấy chiếc quần short. Liêu Đông nhăn nhó, bước xuống xe.

- Ha ha... Hi hi...

Tiếng cười đùa tiếp tục vang lên sau lưng Liêu Đông trước khi cánh cửa đóng sập. Chiếc xe tiếp tục rung lên nhè nhẹ.
___________________________

- Ha ha... Hi hi...

- Bó tay anh luôn... Vậy mà cũng nói được nữa...

- Ha ha... Vậy em nghĩ anh nói với Công an sao giờ ? Do đám bạn khiêu khích làm tôi phân tâm không quan sát đường... ?

- Ha ha... Hi hi...

- Thì anh cũng phải nghĩ ra cớ gì khác chứ... Sao bịa ra sáu con chó béc-giê cắn nhau là sao ?

- Ha ha... Hi hi...

Tiếng Nga sang sảng, tranh cãi với Liêu Đông có thể nghe được từ xa. Anh ta bị công an phạt vì chạy quá tốc độ, không dừng xe theo hiệu lệnh. Anh bị gán hai tội, nên cố gỡ gạt lại bằng cách bịa ra chuyện bị phân tâm do chở theo mấy con chó đang cắn nhau. Cũng may là không gặp phải một gã đa nghi, nếu không chuyện phiền phức không biết sẽ diễn biến đến đâu.

Nguyệt Vy mỉm cười, đi đến. Nàng vừa lấy cớ quên đồ trong xe, mượn chìa khóa của Liêu Đông. Nàng định bụng sẽ hủy đi chiếc thẻ nhớ vẫn cắm trên đầu Hifi trong xe anh. Nhưng xui khiến thế nào nàng đã bật lên xem lại. Và điều nàng bất ngờ là đoạn video đó chỉ quay phần nàng và Ngọc Hân, ngưng lại trước khi Nhất Huy xuất hiện. Anh ta không dụng tâm chọc tức Thuận Minh như nàng đã nghĩ. Tâm trạng nàng chợt nhẹ nhõm đi nhiều. Cất chiếc thẻ nhớ cẩn thận vào túi xách, Nguyệt Vy thầm cảm ơn Nhất Huy.

- Đò tới rồi... - Liêu Đông chỉ chiếc ghe đang giữa dòng sang bên này.

Ba Liêu Đông là người Hoa, mẹ là người Việt. Nhà ông ngoại Liêu Đông ở trong một ngôi làng nhỏ giữa cồn đất bao quanh là các con sông rạch lớn nhỏ. Mọi người phải gửi ôtô lại gần bến để đón đò sang bên đó. Nguyệt Vy thấy gì cũng mới lạ, nàng rất ít có dịp về miền Tây. Gia đình nàng gốc xa xưa là người miền Trung và Bắc, nên không có họ hàng nào ở dưới vùng này.

Chiếc đò vừa cập bến. Mấy đứa con nít nhảy ào ào xuống la hét chí chóe. Vài người khác thì chậm rãi chuyển đồ xuống. Rất nhiều ánh mắt ngạc nhiên tò mò nhìn đám người Liêu Đông, đặc biệt là ba người phụ nữ xinh đẹp đứng giữa.

(Còn nữa)
 
Phần 7: Sự thật hé mở (Tiếp)

Nước sông đang cạn, chiếc ghe chỉ đậu được cách mũi cầu đò ba mét. Lối đi xuống là một tấm ván thật dài, chênh vênh, không tay nắm. Nhìn chiếc ghe bập bềnh lên xuống nhẹ nhẹ, kéo theo tấm ván kẽo kẹt, tim mọi người cứ nhảy lên từng hồi.

- Thằng Đông hả ?

Đột nhiên một giọng nói gìa lão vang lên bên cạnh. Liêu Đông sững người quay lại.

- Ủa.. Ông ngoại...

- Ông ngoại...

Thuận Minh cũng hồ hởi bước tới chào hỏi ông. Ông hỏi thăm cả hai người, thân thiết nhiệt tình đến nỗi không phân biệt được ai là cháu, ai là bạn của cháu.

Ông ngoại Liêu Đông chạc bảy mươi tuổi, thân hình tráng kiện cao lớn. Tóc bạc trắng búi gọn sau đầu rất hợp với bộ bà ba trắng phất phơ rộng rãi. Ông có dáng dấp về chiều của một công tử Bạc Liêu đúng hiệu. Liêu Đông giới thiệu từng người trong đoàn. Ông hơi sững người trước nụ cười xinh đẹp như hoa trên đôi môi đỏ hồng của Nguyệt Vy.

- Tao nghe mày dặn thằng Sáu đi mua đồ nhậu... Tao biết bây về... Tao qua bên này mua bốn lít đế loại một... Ngon lắm ah nghen...

Ông bước băng băng xuống tấm ván ngang bốn tấc xuống đò, vừa nói sang sảng tự nhiên như đang đi trên đất bằng. Liêu Đông đi xuống theo ông, dừng lại trên đầu ghe để giúp đỡ các chị em đi sau. Nguyệt Vy hồi hộp bước từng bước, tay siết chặt tay Thuận Minh. Tấm ván cong vòng xuống dưới trọng lượng của hai người, làm mồ hôi nàng rịn ra sợ hãi. Sau cùng cả nhóm cũng xuống được an toàn. Nguyệt Vy và hai chị thở phào nhẹ nhõm, trán uớt cả mồ hôi.

Chiếc đò chiều sang chỉ có nhóm mấy người họ và ông Bảy - ông ngoại Liêu Đông. Cả nhóm chuyện trò vui vẻ, ồn ào. Ông Bảy với chất giọng rặc miền Tây Nam bộ, nói chuyện gì nghe cũng vui. Nguyệt Vy cười nắc nẻ, những thứ ông kể cứ như chuyện Bác Ba Phi nàng được đọc hồi bé. Hoang đường nhưng rất gần gũi. Ánh mắt ông thỉnh thoảng vẫn liếc nhìn Nguyệt Vy, nàng càng cười to, ông càng hứng chí kể hăng hơn.

Chiếc đò chậm chậm cập cầu đò phía bên cồn đất. Chiếc cầu đò có vẻ còn nhỏ hơn, cheo leo hơn chiếc vừa rồi. Lần này người lái đò phải lót chồng lên cả hai tấm ván, để chịu lực tốt hơn vì ghe đậu xa khoảng bốn mét. Nguyệt Vy nhìn xuống dưới, nơi có mấy gã thanh niên trần trụi, lấm len bùn đất mò cua bắt ốc. Chỉ tưởng tượng là mình sẽ té nhào xuống đó, tay nàng đã ướt đẫm mồ hôi.

- Không sao... Em cứ nghĩ như thế này.... Khoảng cách vài mét này là trên nền đất bình thường, em bước đi qua... Chân đạp đúng một hàng gạch... Đâu có sao... Phải không ? - Thuận Minh trấn an nàng.

- Sao giống được chứ ? Nó... - Nguyệt Vy bồn chồn nhấp nhỏm nhìn tấm ván dốc 30 độ lên cầu cảng.

- Anh Đông... Anh Đông...

Chợt một đứa con trai mặt mũi lấm lem trong nhóm thanh niên bên dưới la hét vẫy vẫy tay lên. Liêu Đông nhìn xuống mừng rỡ, nói:

- Thằng Sáu... Tao nói mày đi mua đồ ăn... Tới đâu rồi ? Sao còn mò gì dưới đó ?

- Em mua xong hết rồi. Má đang làm dưới bếp... Em rủ mấy đứa bạn ra đây mò thêm mấy con tôm lóng cho cậu nhậu nè... - Nó nhe hàm răng trắng nhởn cười toe toét, tay đưa cao con tôm càng lóng bằng ngón tay cái nhảy chạch chạch.

- Ha ha... Giỏi... Lát lên... rủ luôn mấy đứa vô nhậu với tao... - Liêu Đông bước nhanh qua tấm ván.

Từng người một lần lượt đi qua. Tấm ván bắt ngang quá xa không thể chịu nổi trọng lượng hai người một lúc. Nguyệt Vy chần chừ mãi nên trở thành người cuối cùng.

- Bình tĩnh... Cứ bước qua... Anh đón bên này rồi... - Thuận Minh đứng đầu bên kia đưa tay đón.

- Ha ha.... Cứ bước đại đi... Không sao đâu...
- Dễ mà... Nhắm mắt đi qua cũng được đó...

Mấy anh chị phía trên và nhóm bạn của Sáu bên dưới cũng hối thúc Nguyệt Vy. Nàng sợ hãi đến mặt tái mét, từng bước, từng bước một dò dẫm trên tấm ván. Đế giày cao gót của nàng lạo xạo cát trên mặt ván, hai chân trước sau giang rộng cố lấy thăng bằng thật vững.

Chợt có tiếng xuýt xoa thì thầm bên dưới. Nguyệt Vy nhìn xuống. Nàng hoảng hốt nhận ra rất nhiều ánh mắt hau háu nhìn thẳng vào dưới váy mình.

- Ah...

Nguyệt Vy la khẽ, mặt đỏ bừng lên. Chân cố khép lại, thân hình chao đảo.

- Coi chừng... Cứ tiếp tục đi... Đừng để ý đến chuyện khác.... - Thuận Minh lo lắng, nhìn vẻ lúng túng của Nguyệt Vy.

Sáu và ba đứa thanh niên há hốc nhìn lên trên, hận không thể nhảy lên nhìn cho rõ. Một người phụ nữ tuyệt đẹp, mặc trên người một chiếc váy ngắn, mở rộng hai chân thon dài ngay trên đầu chúng. Chúng có thể thấy rõ hạ thể trắng muốt nõn nà và chiếc quần ren nhỏ bé giữa hai chân nàng. Cả bốn đứa tự động lén lút nhét tay vào quần, mân mê dương vật căng cứng của mình.

Nguyệt Vy nín thở tiếp tục đi qua. Trán nàng lấp tấm mồ hôi, nhích từng bước một, từng bước một. Tiếng xuýt xoa thì thầm bên dưới và cả tiếng máy ghe nổ be be từ xa, nàng đều bỏ ngoài tai. Chỉ còn hơn một mét, nàng mừng rỡ bước nhanh hơn.

- Cẩn thận...

- Coi chừng...

Mọi người hoảng hốt la lên. Nguyệt Vy giật mình quay lại. Một chiếc ghe lướt qua giữa dòng sông thật nhanh. "Nó chạy giữa dòng sông, mình thì trong này, có ảnh hưởng gì đâu chứ ?" Nàng ngơ ngác chưa hiểu gì, thì hai mắt nàng mở lớn hoảng hốt. Từng đợt sóng ào ạt dạt vào bờ. Chiếc đò bập bềnh nhồi lên nhồi xuống thật mạnh. Nguyệt Vy tái mặt chao đảo.

- Ahhh...

- Nguyệt Vy...

Thuận Minh bước lên đầu tấm ván với tay cố chộp lấy Nguyệt Vy. Anh níu được bờ vai nàng. Nhưng nàng đã mất thăng bằng ngã nhào xuống trong ánh mắt hốt hoảng của mọi người.

- Xoạt... Áhh....

Thuận Minh ngơ ngẩn nhìn chiếc váy như một mảnh vải rách trên tay mình. Mọi người thản thốt nhìn Nguyệt Vy thân thể trần trụi khuất dưới dòng nước nâu đục.

Nguyệt Vy chới với trong dòng nước sông phù sa đục ngầu không thấy phương hướng. Hai chân lúng sâu dưới bùn kẹt cứng, làm nàng hoảng loạn thật sự, tay quạt tứ tung. Bất chợt rất nhiều cánh tay ôm ngang người nàng, kéo nàng lên khỏi vũng bùn sâu, ngay cả đôi giày cao gót cũng bỏ lại bên dưới. Vừa ló mặt lên khỏi mặt nước, Nguyệt Vy ho sặc sụa, thở hổn hển. Nàng chưa kịp ổn định lại tinh thần để nhận ra những bàn tay lạ đang vuốt ve mơn trớn khắp thân thể nàng. Hai bầu vú căng bóng của nàng truyền đến một cảm giác nhộn nhạo, ray rứt. Nguyệt Vy rùng mình, la khẽ:

- Đừng mà... Buông tôi ra...

Sáu ngượng nghịu lôi ba đứa bạn của mình tản ra. Nguyệt Vy đỏ mặt nhìn bốn gã thanh niên trước mặt. Những khuôn mặt đen đúa lam lũ đỏ bừng lên phấn khích, mắt dán thẳng vào hai bầu vú lấp ló trên mặt nước của Nguyệt Vy. Nàng vội che tay ngang ngực, môi mấp máy không biết nên cảm ơn bọn chúng hay không. Chúng rõ ràng đã giúp nàng, nhưng lại tranh thủ sàm sỡ nàng.

- Nguyệt Vy... Em có sao không ?

Thuận Minh sau vài giây lúng túng liền tìm được lối dốc chạy xuống bên dưới. Anh bối rối đỏ mặt cầm trên tay chiếc váy rách tan hoang của Nguyệt Vy. Nàng không thể mặc nó nữa. Anh cởi chiếc áo thun mặc lên cho nàng.

- Em có đau không ? - Thuận Minh vuốt mái tóc lấm lem bùn đất của nàng.

- Anh còn nói nữa... Sao anh làm rách váy em chứ ? Bây giờ... em phải làm sao ?

Bốn đứa thanh niên nuối tiếc nhìn cặp đùi thon dài dính đầy bùn của Nguyệt Vy, từng bước theo Thuận Minh lần mò lên trên. Thằng Sáu mím môi hối hận. Giây phút vừa rồi, chính nó cũng không kềm được lòng hùa theo đám bạn vuốt ve người phụ nữ xinh đẹp, chung nhóm của cậu. "Thế là đi tong chầu nhậu. Lát còn bị mắng vốn chửi té tát không chừng..."

Mọi người che miệng nén cười nhìn vẻ nhếch nhác của hai người. Thuận Minh cởi trần đi trước. Nguyệt Vy đầu tóc lấm lem, tay chân khép nép dùng chiếc váy rách bươm, cố che đi cặp đùi trắng của mình tênh hênh lộ ra.

- Em mang dép anh vào... Để dẫm đá đau chân đó... - Thuận Minh nhường cho Nguyệt Vy đôi dép kẹp của mình.

- Ha ha... Không sao là tốt rồi... Vô nhà anh mượn đồ má thằng Sáu cho mặc... Yên tâm... - Liêu Đông vỗ vỗ vai Nguyệt Vy trấn an.

- Ahhh.. Cô này ở truồng kìa bây... Hi hi..

- Biến ngay... Đi chỗ khác chơi...

Liêu Đông gầm lên, xua tan đám con nít xúm xít vây quanh chỉ chỏ. Nguyệt Vy mặt đỏ như gấc chín, tay lúng túng túm chiếc váy rách che đi những khoảng da thịt trên đùi lộ ra dưới chiếc áo sơmi. Cũng may, nhà ông ngoại Liêu Đông không quá xa, chỉ vài trăm mét từ bến đò. Nàng được Liêu Đông dẫn thẳng ra sau nhà.

- Ở đây sao ? - Nguyệt Vy ngơ ngác nhìn cái buồng quây lá dừa khô cao ngang ngực trước mặt.

- Ừ... - Liêu Đông kéo nước giếng đổ đầy một xô, xách vào trong cho nàng.

- Em sợ thì anh đứng đây trông chừng cho nhé... - Liêu Đông nhoẻn miệng cười.

- Không... Anh gian lắm... Anh vào trong mượn đồ cho em đi... - Nguyệt Vy nguýt dài, liếc anh.

Nguyệt Vy mỉm cười nhìn Liêu Đông lặng lẽ đi vao nhà. Nàng bước vào trong, kéo tấm vạt lá dùng thay cánh cửa che ngang lại. Nàng cởi chiếc áo thun và cả chiếc quần lót ướt đẫm trên người máng lên. Nhìn xuống thân thể trần truồng của mình, rồi lại nhìn quan cảnh xung quanh, nàng chợt thấy nhộn nhạo khó tả. Nàng ngồi thấp xuống, với lấy chiếc gàu bằng sọ dừa múc nước xối lên đầu. Nước giếng mát lạnh thật dễ chịu. Nàng dùng chai dầu gội có sẵn ở đó, xả mái tóc dài của mình.

- Đây... Quần áo đây... - Giọng nói và tiếng bước chân lẹt xẹt dưới nền đất của Liêu Đông vang lên.

- Anh... Anh... máng... trên... này nhé... - Giọng nói anh chợt ấp úng nhỏ dần.

- Anh Đông... Anh không được nhìn... Em đang tắm mà... - Nguyệt Vy nói.

Nàng đang cúi thấp, đầu tóc đầy xà bông, mắt nhắm tịt. Nhưng nàng biết Liêu Đông không bao giơ bỏ qua cơ hội nhìn ngắm cơ thể nàng.

- Ha ha... Em cứ xem như không có anh ở đây là được mà...

Liêu Đông đứng sát tấm vạt lá cao ngang ngực, nhìn vào trong. Tấm lưng trắng muốt của Nguyệt Vy cúi thấp, vòng eo nhỏ gọn và cặp mông căng bóng của nàng phơi bày trọn vẹn trước mắt anh. Anh thầm nuốt nước miếng. Nếu đây không phải nhà ông ngoại, anh đã bước vào trong.

- Không được.... Anh này kì quá đi... Anh đi đi... Em giận đó... - Nguyệt Vy gắt lên.

- Ha ha... Ok... Đi đây... - Liêu Đông đứng tại chỗ, chân gỉa vờ dẫm xuống nền đất nhỏ dần, nhỏ dần, mắt vẫn dán lên tấm thân nàng.

- Hi hi... Anh gian xảo... Tưởng em không biết sao ? Đi ngay.... - Nguyệt Vy với tay lấy chiếc gàu, tạt nước thẳng về hướng Liêu Đông.

- Ha ... Ha... Rồi...

Liêu Đông đi vào trong. Nguyệt Vy yên tâm xả tóc. Mái tóc nàng vẫn còn rất nhiều bùn đất, xả hoài chưa sạch. Nàng lại lấy thêm dầu gội chà sát lên đầu. Chợt có tiếng bước chân thật nhẹ, thật khẽ lại gần. Nguyệt Vy mím môi tiếp tục, mặc kệ Liêu Đông nhìn. Nàng định bụng tắm xong sẽ cho anh ta biết tay. Sau hai phút chà sát thật kỹ mái tóc lần thứ hai, Nguyệt Vy lại với tay lấy gàu nước xả tóc. Nhưng mới múc được hai ba lần, gàu nước đã chạm đáy xô. Tóc nàng còn đầy xà bông, hai mắt cay xè không mở ra nổi.

- Anh Đông... Thêm nước cho em... - Nguyệt Vy nói.

- Anh... Nhanh lên... Em biết anh đang đứng đó mà.. Đừng gỉa bộ nữa... Xối nước cho em... Cay mắt quá nè...

Tiếng dép lẹt xẹt, tiếng kéo nước lộc cộc vang lên bên ngoài. Một dòng nước mát lạnh xối xuống đầu Nguyệt Vy. Nàng rũ mái tóc mình thật nhanh, tranh thủ ngửa mặt lên rửa mắt. Nàng nghe một hơi thở nặng nề từ trên đầu mình. Nàng dụi mắt, lờ mờ qua kẽ lá, là một chiếc áo trắng phất phơ. Nguyệt Vy chết sững hai giây. Nàng biết ai đang xối nước cho mình. Nàng nhắm mắt lại, tim đập thật nhanh.

Dòng nước tiếp tục xối xuống. Nguyệt Vy nín lặng, nhắm mắt. Cặp đùi mơn mởn bóng loáng của nàng quỳ xuống nền xi măng. Bầu vú căng tròn và cả vùng tam giác thần tiên phơn phớt lông tơ của nàng đang phơi bày trước mặt người đó. Tay nàng run rẩy đưa lên kì cọ quanh hai bầu vú mình, ngón tay nàng vờn quanh hai núm vú đỏ hồng của mình. Nàng có thể nghe tiếng xột xạt của tàu lá dừa, tiếng thở nặng nề căng thẳng của người đó. Nàng cảm nhận được cả ánh mắt hừng hực của người đó đang mơn trớn khắp thân thể nàng. Một cảm giác rạo rực nhộn nhạo khó tả đang dâng lên trong cơ thể nàng. Cảm xúc phiêu lưu kì lạ làm máu nóng dồn lên mặt nàng đỏ lựng. Nguyệt Vy chậm chậm ngồi xuống đất, hai chân duỗi thẳng. Tay nàng trượt dài, kì cọ cặp chân thon dài của mình. Tay nàng trượt đến đâu, dòng nước cũng cố tình đi theo đến đó. Nàng ngữa người, chống một tay ra phía sau. Môi nàng mím chặt, từ từ tách hai chân ra. Bàn tay nàng chậm chậm trượt xuống từ bụng mình đến hai mép thịt đỏ mọng giữa hai chân. Hai ngón tay nàng khẽ tách nó ra, miết dọc nhè nhẹ.

- Ưm...

Dòng nước tắt ngang, chỉ còn tiếng hổn hển hồi hộp vang lên rõ mồn một từ bên trên. Nguyệt Vy nhắm nghiền hai mắt, tay tiếp tục day day nhè nhẹ vùng thịt ẩm ướt giữa hai chân mình. Nàng nghe tiếng lá xột xoạt, tiếng người đó rít khẽ qua kẽ răng.

- Được bao nhiêu con ?

Đột nhiên, tiếng thằng Sáu vang lên ngay trên lối đi bên hông nhà. Người kia giật bắn người. Tiếng dép lẹt xẹt vội vã vang lên. Nguyệt Vy bừng tỉnh, mặt đỏ bừng lên xấu hổ. Nàng quả thật không hiểu nổi hành động của mình vừa rồi.

- Khoảng 40 chục con gì thôi...

- Ah... Ông..

- Suỵt...

Sáu và ba thằng bạn gãi đầu khó hiểu nhìn ông ngoại vội vã bước lên nhà trên. Bốn đứa đi xuống sát miệng giếng, bỏ chiếc sọt tre đựng tôm xuống. Nguyệt Vy toan đứng lên mặc vào bộ đồ bà ba đang cầm trong tay, chợt nghe tiếng xối nước ngay bên ngoài. Nàng vạch kẽ lá nhìn ra ngoài. Hai mắt nàng chợt trợn tròn lên, mặt đỏ bừng lên.

Bên ngoài bốn thân thể thanh niên đen bóng nhẫy, trần truồng. Bốn cậu thanh niên này chạc mười tám đến hai mươi, chỉ nhỏ hơn nàng vài ba tuổi. Nhìn những cơ thể thanh niên trưởng thành trong môi trường đồng quê thật đẹp, mặt nàng nóng lên. Làn da đen nhánh, những bộ ngực rắn chắc, những múi cơ vồng lên không tí mỡ thừa. Nhìn bốn cái dương vật to lớn, da quy đầu tuột lên, đung đưa đó, Nguyệt Vy thấy hạ thể mình nóng rẫy khó chịu.

- Chị đó đẹp thật mày... - Một cậu thanh niên nói nhỏ.

- Ừm... Mát rượi... Căng tròn... Đã tay thiệt... - Sáu nói nhỏ, mắt nó lim dim như nhớ lại.

Nguyệt Vy run rẩy lắng nghe. Bọn chúng đang mơ tưởng đến thân thể nàng.

- Mày sờ được gì ? - Một thằng khác hỏi.

- Một bên vú... mềm... mẩy lắm... cái núm vú cọ dưới lòng bàn tay tao... đã lắm... - Nó vừa nói, vừa đưa tay lên liếm nhẹ.

Nguyệt Vy cắn môi, nín lặng. Nhìn chiếc lưỡi đó liếm vào lòng bàn tay, chợt đầu vú nàng nhột nhạt ray rứt.

- Tao sờ được giữa hai chân chị đó... - Thằng còn lại chợt nói nhỏ.

- Xạo... Đụ mẹ tao đéo tin...

- Ừ... Xạo...

- Tao nói thiệt đó. Ngón tay tao chạm lướt qua cái gì đó sần sần... mềm mềm... ấm lắm.. - Nó đưa hai ngón tay lên run run, đưa lên mũi hít hà.

- Chắc là cái quần lót rồi... Đụ mẹ... Thằng Hảo này... chó ngáp phải ruồi...

Bốn thằng chợt bần thần đứng im như tưởng tượng, tay vô thức đưa xuống nắm lấy dương vật mình sục nhẹ. Nguyệt Vy cắn môi, mắt đỏ lên nhìn bốn cái dương vật to lớn đó cương lên cong cớn. Tay nàng vô thức đưa xuống mân mê hai múi thịt giữa hai chân mình.

- Ư... Sáu... Mẹ mày có ra đây không ? - Một thằng thở hổn hển hỏi nhỏ.

- Không... Mọi người đang ngồi nhậu rồi... Ah... Lẹ đi... Tao đã quá bây ơi... - Sáu sục thật nhanh.

- Ahh... Chị đó... Chị đó mà.... để tao chơi một phát... Tao nhớ đến gìa.... Ahhh...

Bốn đứa xếp hàng mắt lim dim tưởng tượng ra khuôn mặt xinh đẹp và thân thể hoàn mỹ của Nguyệt Vy. Tay chúng sục liên tục, miệng há hốc nghĩ đến cảnh mình đang được thúc dương vật vào trong nàng. Chúng không hề biết cách đó vài mét, sau tấm vách lá. Một cơ thể cũng thổn thức, nhấp nhỏm mỗi lúc một nhanh theo chúng, đôi mắt xinh đẹp đang mờ đi dán chặt vào những cái dương vật cong cớn trong tay chúng.

- Ahhh...

- Ahh...

- Ư... La nhỏ thôi... Má tao nghe bây giờ..

- Wah... Đã quá...

Nguyệt Vy run rẩy nhìn bốn dòng tinh dịch đặc quánh xối xả xuống nền đất. Thật nhiều. Hết đợt này đến đợt khác.

Bốn đứa hối hả, tẩy rửa sạch sẽ, xong xỏ vội cái quần short ướt chạy lên nhà.
__________________________

- Ha ha... Hi hi...

- Ha ha... Cô gái miền Tây nào đẹp quá ta...

Nguyệt Vy bĩu môi ngồi xuống chỗ trống dành cho nàng, bên cạnh Thuận Minh. Mọi người tiếp tục khen bộ đồ bà ba nàng đang mặc trên người. Chiếc áo màu xanh nhạt khá vừa vặn, lớp vải mềm mại ôm gọn hai bầu vú căng tròn của nàng, hai chấm nho nhỏ nổi lên mờ nhạt. Chiếc quần cotton trắng mỏnh manh, thấp thoáng da thịt hồng hào của cặp đùi nàng. Dưới ánh mắt tán thưởng của mọi người, mặt nàng càng đỏ hơn. Nhưng chỉ mình nàng biết, nàng ngượng không phải vì lời trêu chọc của mấy anh chị, mà vì những ánh mắt từ đầu bên kia đang dán thẳng vào nàng. Ánh mắt của một ông lão và bốn đứa thanh niên mới lớn. Tim nàng đập thật nhanh.

- Nguyệt Vy... - Liêu Đông nói. - Đây là dì Út, mẹ của thằng Sáu... Dì đã cho em mượn bộ đồ đó...

- Dạ... Con cảm ơn Dì.

- Đâu có gì... ? Con đẹp như vậy mà mặc bộ đồ của dì... Dì cũng được đẹp lây đó... Hi hi... - Dì Út nói giọng rất êm ái dễ nghe.

Nguyệt Vy mỉm cười thật tươi, gạt qua mọi suy nghĩ trong đầu. Nàng ngạc nhiên nhìn người phụ nữ trước mặt. Dì Út chỉ chừng ba mươi bảy tuổi, dáng người thon gọn. Nguyệt Vy thầm nhủ, chắc Dì khi còn trẻ phải rất đẹp. Nàng chợt nhíu mày khó hiểu.

"Có gì đó không đúng... Con Dì tuổi khoảng mười tám, lại xếp thứ Sáu, không lẽ Dì còn năm đứa lớn hơn nó. Phi lý!"

- Biết ngay mà... Nhìn em là biết em đang nghĩ gì rồi... Thằng Sáu gọi là gọi theo mẹ nó... Dì Út là thứ Sáu... Ha ha... - Liêu Đông vừa cười vừa giải thích.

- Đúng rồi đó... Dì mà đẻ được năm đứa chắc bộ đồ đó con mặc không vừa đâu... - Dì Út cười thật tươi khoe hàm răng trắng bóng đều như hạt bắp.

- Ah... - Nguyệt Vy cười cười chữa thẹn.

- Thôi... Đủ thành viên rồi... Dzô đi... Thằng Minh... Lâu quá mới về thăm tao... Mày phải uống nhiều vô...

- Dzô... Dzô...

Ông ngoại Liêu Đông hô lớn. Bốn thằng thanh niên ngồi hai bên ông rào rào ủng hộ. Mọi người nâng ly lên. Nguyệt Vy cũng được anh Đức nhỏ rót cho một ly rượu màu đục đục. Mùi khen khét, lờ lợ đặc trưng của rượu đế miền Tây trong miệng. Nguyệt Vy nhăn mặt nuốt xuống, hơi nóng bốc lên, người nàng nóng lên rần rần, mặt thoáng hồng lên.

- Ăn đi em... - Thuận Minh gắp cho nàng một miếng thịt cong cong, vẩy khoang khoang, màu vàng nghệ cháy xém một góc.

- Đây là... - Nguyệt Vy gắp vào miệng nhai chậm chậm, vị dai dai ngọt ngọt làm nước miếng nàng cứ tứa ra.

- Thịt rắn Rivoi... Ngon không ?... - Thuận Minh nói nhỏ.

- Ah... Trời ơi... - Nguyệt Vy hoảng hốt, che miệng.

- Sao vậy ? Em chưa ăn thịt rắn bao giờ sao ? - Anh Thịnh ngạc nhiên.

- Chưa... - Mặt nàng đỏ lên.

- Ha ha... Con ăn đi... Mấy thứ này ở Sài Gòn mắc lắm đấy... - Ông ngoại Liêu Đông nói xen vào.

- Ừ... Lúc đầu chị cũng ghê... Mà ăn xong lại thích đó... - Chị Trang gắp thêm cho Nguyệt Vy một miếng to hơn.

- Đúng rồi đó... Chị em mình có rất nhiều thứ ban đầu nhìn thấy ghê... Mà vào miệng rồi lại ghiền đó... Hi hi... - Chị Nga nói xen vào.

- Ha ha... Hi hi... - Mọi người cười rộ lên.

- Chị này... Có người lớn ở đây nha... - Nguyệt Vy che miệng nén cười nói.

- Hi hi...

- Không sao... Thoải mái đi... Vậy mới vui mà... - Dì Út xua xua tay, cười đến đỏ mặt.

- Nói bậy trước mặt Dì Út... Chẳng khác nào múa rìu qua mắt thợ đâu... - Liêu Đông nói lớn.

- Cái thằng này... Mày nói xấu tao hử ?

- Ha ha... Hi hi...

Bầu không khí thật vui vẻ, đầy ấp những tiếng cười và men rượu. Mọi người ăn thỏa thích, uống cũng thả cửa. Can nhựa chứa bốn lít rượu gác dưới đùi ông Bảy - ông ngoại Liêu Đông, vơi dần. Men rượu chuyển lên những khuôn mặt phấn khích đỏ bừng. Thuận Minh không quen được chất rượu đế, không quá nặng, nhưng lại uống bằng ly trà thật to. Anh thấy mắt mình mờ đi, có tới hai Nguyệt Vy xinh đẹp bên cạnh. Mí mắt anh nặng trĩu, nhíu lại.

- Đi... Vào đây nghỉ...

Liêu Đông dìu Thuận Minh đưa vào trong nhà. Lần lượt sau đó anh Thịnh, anh Đức cũng bắt đầu say. Liêu Đông lại tiếp tục đưa hai người vào trong. Chỉ có ba chị em Nguyệt Vy và Dì Út là còn khá tỉnh táo vì không bị ép uống nhiều. Phía bên kia, ông Bảy tỉnh rụi, bốn đứa thanh niên mặt chỉ thoáng đỏ. Ánh nắng chiều đã tắt, trời tối dần.

- Mấy đứa nhậu với ông nhé... Dì mệt rồi... Đi nằm chút. - Dì Út đứng lên đi vào trong.

- Haizz... Mấy đứa này uống rượu Tây quen rồi, gặp "nước mắt quê hương" lại chịu không nổi là sao...

Liêu Đông ngà ngà ngồi xuống giữa Nguyệt Vy và Nga. Tay anh bắt đầu không yên phận choàng qua eo cả hai người, xoa nhẹ nhẹ. Nga ưỡn ẹo một chút lấy lệ rồi mặc kệ anh ta. Nguyệt Vy rùng mình, mặt đỏ lên vì bàn tay anh đang len lỏi vào lưng quần thun, vuốt nhẹ nhẹ vào rãnh mông nàng. Nàng mím môi im lặng, hai ngón tay lén lút nhéo thật mạnh lên bắp đùi anh. Anh ta cứ trơ trơ như tượng, tay càng luồn xuống sâu hơn.

- Ah... Ngồi sát lại đi bây... Ngồi gì xa quá vậy... - Ông Bảy lên tiếng.

- Phải đó...

- Ừ hen... Ngồi xa quá...

Mọi người nhao nhao lên ủng hộ. Chị Trang, chị Nga nhích người ngồi sát mấy cậu thanh niên. Nguyệt Vy đang lúng túng nhìn qua Liêu Đông, ra hiệu anh rút tay ra khỏi quần nàng. Anh nháy mắt tay bợ mông nàng lên, hai người cùng nhích sang bên trái, tựa lưng vào vách gỗ, nơi Dì Út vừa ngồi mới nảy. Nàng vừa ngồi xuống, cơ thể chợt cứng lại, mặt đỏ lên. Tay anh ta tận dụng cơ hội chui sâu vào bên dưới, úp trọn lên âm hộ nàng. Nguyệt Vy nghiến răng nhìn anh, căm tức. Trong tình huống này, ngoài đe dọa Liêu Đông để anh rút tay ra, nàng không thể làm gì khác.

- Dzô đi...

- Dzô...

- Phụ nữ cũng phải uống đó... - Ông Bảy nói.

Lại ba tuần rượu liên tục, mắt Nguyệt Vy mờ dần. Cơ thể nàng nhấp nhỏm, má đỏ bừng bừng. Nàng có thể nghe được tiếng óc ách nhẹ nhẹ liên tục của ngón tay Liêu Đông đang đùa giỡn với hai mép âm hộ của mình. Hạ thể nàng nóng hừng hực, khó chịu. Lưng nàng tựa nghiêng sang người anh, che khuất đi cánh tay anh sau lưng. Ngón tay anh thật đáng ghét, nhanh thật nhanh, chợt dừng lại, rồi lại bất ngờ nhanh thật nhanh. Mặt nàng đỏ lên, đôi môi khô khốc, cố mỉm cười ra vẻ tự nhiên.

Rượu còn một ít, nhưng không ai uống nữa. Ông Bảy và đám thanh niên vẫn ngồi đó tán dóc đủ thứ chuyện trên trời dưới đất. Từ bà bán hột vịt lộn đầu xóm cho đến Ông Obama bên Mỹ, đều lần lượt xuất hiện trong câu chuyện của họ.

- Chị... Mình đi tắm đi... Nóng quá... - Chợt Nga quay sang chị Trang nói.

- Ừ... Đi... - Chị Trang gật đầu, nhìn qua Nguyệt Vy. - Em chắc không muốn tắm nữa, phải không ?

- Dạ... Thôi... Em tắm rồi chị. - Nguyệt Vy thấy giọng mình run lên.

- Ông nhậu vui nhé. Bọn con trốn trước đây... - Hai chị cười nói với ông Bảy.

- Để em xách nước cho...

- Em xách cho...

Bốn cậu nhóc sực tỉnh, cũng đứng dậy chạy theo Nga và Trang. Ông Bảy dương đôi mắt mờ đục, quay đầu nhìn theo.

- Haizz... Tụi mày nhậu chán quá... Tao qua kiếm ông Năm nhậu tiếp đây...- Ông Bảy lè nhè.

Ông gom mấy món nhậu còn dư trên mâm, dồn vào một cái đĩa. Một tay cầm đôi dép, một tay cầm cái đĩa mồi, ông lững thững men theo bờ dậu qua nhà bên cạnh.

Mọi người vừa khuất, ngay lập tức Nguyệt Vy nghiến răng, thúc cùi chỏ vào Liêu Đông thật mạnh. Anh nhe răng cười rút tay ra, bàn tay anh đỏ bừng vì bị ứ máu, ngón tay bóng nhẫy óng ánh. Liêu Đông lén lút đưa ngón tay lên miệng mút chậm chậm.

- Anh... - Nguyệt Vy cắn môi, mặt đỏ lên.

Nàng đứng lên giận dỗi đi vào trong. Liêu Đông phấn khích nhìn theo đũng quần thấm ướt của nàng. Anh đứng dậy lão đảo, chân xiêu vẹo đi theo bóng dáng Nguyệt Vy.

Căn buồng nhỏ, che hờ một tấm màn vải làm cửa. Nguyệt Vy vừa hé tấm màn lên chợt chết sững tại chỗ. Trong bóng tối mờ ảo, một đôi nam nữ đang trong tư thế giao hợp. Nàng thấy rõ khuôn mặt tê dại của Dì Út. Dì quỳ gối, chổng mông lên cao cho anh Thịnh thúc dương vật vào từ phía sau. Hai người đàn ông nằm dài bên cạnh, miệng mở to, ngáy vang rền, không hay biết gì. Tiếng rên rỉ của Dì Út không át được tiếng ngáy đều đều bên cạnh. Dì chậm rãi chồm qua người anh Đức, tay run run mở khóa quần Thuận Minh. Nguyệt Vy mím môi nín lặng. Mắt nàng đỏ lên nhìn dương vật của anh được Di Út ngậm mút một cách say mê khao khát. Đột nhiên một bàn tay che kín miệng nàng từ phía sau. Nguyệt Vy hoảng hốt vùng vẫy, cả thân hinh nàng bị bế bổng lên đi vào căn buồng kế bên.

- Ưm.... Buông ra... Ai vậy....

- Anh nè.... Em đừng la.

Liêu Đông bỏ nàng xuống giường, tay đưa lên miệng ra hiệu im lặng. Nguyệt Vy ngơ ngác nhìn quanh căn buồng. Ánh sáng rọi vào từ bên ngoài khá tối. Nhưng nàng có thể thấy rõ căn buồng rất đơn sơ, một cái tủ áo nhỏ và một tấm phản gỗ thật lớn nơi nàng đang nằm.

- Anh thấy... Dì Út... không ? - Nguyệt Vy chỉ chỉ qua kia thì thào.

- Thấy... Không... Ý anh nói là anh biết... Haizz... Dì Út mất chồng mấy năm rồi... Kể cũng tội nghiệp Dì... Coi như là món quà an ủi cho Dì đi... - Liêu Đông nằm xuống giường, gối đầu lên cánh tay mình.

- Em đừng suy nghĩ nhiều... Nằm xuống đây với anh. - Anh kéo Nguyệt Vy nằm xuông cánh tay mình.

Nàng vẫn còn bần thần nghĩ đến cảnh dương vật anh ngậm trong miệng Dì Út. Anh ngủ say không biết gì, nhưng dường như nó bắt đầu có phản ứng, cương cứng lên.

- Vy ơi... Cho anh một lần nhé... Anh... nhớ em lắm.... Hic... - Anh vừa nấc cục vừa nói.

- Anh say rồi... Anh ngủ đi... Ưm...

Nguyệt Vy vừa quay lại, miệng nàng đã bị anh hôn ghịt lấy. Mùi rượu nồng nặc làm nàng choáng váng. Tay anh sờ soạng khắp ngực nàng, làm mấy chiếc nút bấm bung ra. Nguyệt Vy vặn vẹo người, cố đẩy bàn tay anh mân mê trên ngực mình.

- Ưm... Anh... Ở đây không được...

- Được mà... - Liêu Đông vụt mặt vào ngực mà hôn hít say mê.

- Người ta vào bây giờ... Không được mà... - Nguyệt Vy lo lắng nhìn bức màn phất phơ.

- Ai cũng... bận hết rồi... Đi... mà... Anh... năn nỉ em đó... - Anh ngậm núm vú nàng nút chùn chụt.

- Trời ơi... Nhột quá... Anh...

Nguyệt Vy mím môi giở tay lên cho anh cởi áo của mình ra, rồi chiếc quần thun cũng bị anh tuột mất. Miệng anh say mê mút hai đầu vú nàng, tay anh lướt khắp thân thể nàng, mắt nhắm nghiền như thưởng thức say mê. Nàng nhắm mắt lại, chợt hình ảnh ban chiều hiện về. Một dòng nước mát lạnh xối xuống, những bàn tay run run, những cái dương vật tím bầm cong cớn. Cơ thể nàng run lên thổn thức.

Cả nàng và Liêu Đông không hề hay biết tấm rèm cửa lay động thật nhẹ, thật nhẹ. Một bóng đen bò vào phòng qua khoảng trống hổng chân của tấm rèm. Nó thật nhanh chui xuống gầm giường.

Đột nhiên, Nguyệt Vy mở bừng mắt nhìn xuống. Liêu Đông nhắm nghiền hai mắt, miệng hé mở, hơi thở đều đều trên ngực nàng. Anh ta ngủ.

- Anh này... Đáng ghét...

Nguyệt Vy nghiến răng tức giận. Nhưng chợt nhìn khuôn mặt ngủ mê của anh trên ngực mình, nàng lại mỉm cười. Nàng đưa tay lên vuốt ve mặt anh.

- Haizz... Cái quái gì.... mà không... thằng nào nhậu hết...

Đột nhiên có tiếng lè nhè của ông Bảy ngay ngoài cửa. Nguyệt Vy giật bắn mình, đẩy Liêu Đông ngã ngữa sang bên cạnh. Nàng cuốn cuồng bật dậy mò mẫm tìm quần áo mình dưới đất. Không có. Nàng còn nhớ rõ ràng Liêu Đông đã bỏ quần áo của nàng dưới chân giường. Tiếng bước chân nặng nề xiêu vẹo mỗi lúc một gần. Thật gần.

Tấm màn giở tung lên. Ông Bảy nheo mắt nhìn vào trong. Ông thấy thằng cháu ngoại mình nằm giang tay giang chân ngang giữa giường, chăn mền dồn đống sát góc.

- Mày nằm vậy... Ông mày.... nằm đâu hả ? Cái thằng này...

Ông ngồi xuống bên mép phản, cởi quần áo mình. Ông hoàn toàn không để ý đến tấm mền dồn đống sát góc đang run lên khe khẽ. Ông Bảy mặc trên người chiếc quần cộc mỏng te, hai chân chà chà xẹt xẹt phủi đất, rồi leo lên giường.

- Ahh...

Ông hì hục đẩy Liêu Đông nhích sang một bên, rồi ngã người nằm xuống bên cạnh đống chăn.

Nguyệt Vy nín thở nằm im thin thít. Trời bên ngoài khá nóng, nàng lại trùm kín tấm mền dầy. Cơ thể nàng bắt đầu rịn ướt cả mồ hôi. Nàng mím môi chịu đựng, thầm hứa với mình ngày mai sẽ phạt Liêu Đông thật nặng.

Dưới gầm giường, một bóng đen ôm ghì lấy hai mảnh quần áo nàng, vừa hít hà, tay vừa cho vào quần sục liên hồi.
Một cánh tay của ông Bảy choàng qua đống mền. Nguyệt Vy giật thót mình. Hơi thở ông ta đều đều vang lên bên tai nàng. Nàng chỉ biết nằm yên cầu mong cho ông ngủ đi. Đúng như nàng mong muốn. Năm phút sau, tiếng ngáy của ông vang lên đều đều. Nguyệt Vy mừng rỡ. Nàng thật nhẹ, thật nhẹ cựa mình từng chút một. Nàng đẩy cánh tay, cả người ông xoay sang bên kia. Tiếng ngáy của ông chợt ngưng lại. Tim đập nàng thắt lại như ngừng đập. Hai phút sau tiếng ngáy của ông đều đều trở lại. Nguyệt Vy lại chậm chậm giở chăn ra. Một luồng không khí mát rượi lùa vào làm cơ thể trần truồng ướt đẫm mồ hôi của nàng, sung sướng tê dại. Đột nhiên có tiếng bước chân lẹt xẹt vang lên bên ngoài.

- Tắm nước giếng mát thiệt đó...

- Ừm... Em có biết là chị em mình có bốn vị khán gỉa trong bụi cây kế bên không hả ?

- Hi hi... Em biết chứ... không phải bốn... chỉ có ba thôi... Có sao! Vạt lá dừa cao ngang ngực... Thấy được gì chứ...

- Hi hi... Đứng dưới đất thì không thấy... Nhưng... leo lên cây nhìn xuống thì sao ?

- Hả ? Chị nói thật ?

- Ừa...

- Mấy thằng này... Hi hi... Tối nay mất ngủ là cái chắc...

- Hi hi...

Nguyệt Vy cuốn lên, toan leo xuống giường. Đột nhiên một bàn tay thô ráp nắm chặt lấy cánh tay nàng kéo nàng nằm xuống.

- Ah... Ông...

- Suỵt... Con nằm yên đi... Chạy ra ngoài trong tình trạng này là tình ngay lý gian đó... Để hai đứa đó đi ngủ đi đã...

- Con... Không được...

- Nằm yên... Con chạy ra như vậy thì mặt mũi ông bỏ cho chó ăn ah ?

Hơi thở thơm ngát mùi rượu, giọng nói ấm áp của ông Bảy vang lên bên tai Nguyệt Vy. Nàng mím môi run rẩy, tay túm cái mền che ngang ngực. Nàng nhấp nhỏm đắn đo. Giữa nàng và hai chị kia không còn khoảng cách. Nếu họ phát hiện nàng ngủ với Liêu Đông, cũng không có gì quá ngạc nhiên. Nhưng trong phòng lại có ông Bảy, nàng lại nằm sát bên ông. "Không ổn. Nếu mình nằm bên anh Đông thì dễ giải thích hơn." Nguyệt Vy toan ngồi dậy, thì tấm màn cửa chợt mở rộng.

- Suỵt... Liêu Đông ngủ bên này... Còn có ông Bảy nữa... - Chị Trang thì thào.

- Hay qua kia đi... - Chị Nga nói nhỏ.

- Qua kia ngủ được sao? Ba ông đó ngáy to như vậy...

- Thôi... nằm đây vậy...

Hai chị hì hục đẩy Liêu Đông sát vào ông Bảy. Anh ta ngủ say như chết, không hay biết gì. Nguyệt Vy bị dồn sát, úp người vào vách gỗ, thầm kêu khổ. Hai chị nằm song song sát mép phản, tiếp tục thì thào.

- Mà này... Chị có thấy... bên đó hình như... em ngửi thấy mùi... mùi tinh trùng bên đó không ?

- Làm gì có... Em súc miệng chưa sạch hay sao đó.. Hi hi... - Trang nén cười đến đỏ mặt.

- Chị này... trêu em... Em ngửi thấy thiệt mà...

- Ba ông đó... say mèm như vậy... Có hoa hậu nằm kế bên cũng không biết đó... Không có đâu... Ngủ đi...

Nguyệt Vy run rẩy nằm im thin thít. Câu chuyện qua lại của hai chị mờ nhạt dần trong đầu nàng. Mọi tinh thần nàng đều bị dồn về một bên ngực đang bị tay ông Bảy xoa nắn nhè nhẹ. Một vật to cứng dưới lớp vải quần mỏng tanh cọ nhẹ nhẹ vào kẽ mông nàng. Hai ngón tay ông kẹp nhẹ lên núm vú nàng, se se thật nhẹ. Tay nàng cố ngăn lại hành động của ông ta, nhưng cánh tay ông ta cứng như thép, cứ ông khư khư, mơn trớn bầu vú nàng liên tục. Miệng ông ngoạm nhẹ lấy dái tai nàng, nhay nhay nhẹ nhẹ. Nguyệt Vy rùng mình. Nàng biết mình đang bị lợi dụng, nhưng cơ thể nàng lại đang ủng hộ theo hành động của ông ta.

- Em ngủ không được... Còn sớm mà... Sao dưới quê ngủ sớm vậy không biết...

- Vậy dân số tăng mới nhanh... Hi hi...

Hai chị tiếp tục thầm thì thật nhỏ. Không hề biết tình cảnh khổ sở của Nguyệt Vy. Nàng bị trùm kín dưới lớp chăn, cơ thể trần trụi của ông Bảy nóng hừng hực áp sát sau lưng. Cơ thể nàng rịn ướt mồ hôi. Hai bàn tay ông liên tục vuốt ve, xoa đều lớp mồ hôi khắp toàn thân, làm làn da nàng ẩm ướt, nhầy nhụa. "Không... Không được... Đừng mà..." Nguyệt Vy nài nỉ trong tâm trí. Nàng cố ngăn bàn tay ông mò mẫm xuống giữa hai chân mình. Ngón tay ông ta mân mê, day day hai mép âm hộ mềm mại của nàng. Nàng chỉ biết nó đang nóng hừng hực ẩm ướt, không biết từ mồ hôi hay từ phản ứng tự nhiên của cơ thể. Chợt một có tiếng xột xoạt thật khẽ bên dưới, một vật nóng hổi cứng ngắt chèn vào kẽ mông nàng, từ từ trườn xuống dưới, lọt vào giữa hai chân nàng. Nguyệt Vy mím môi cố kẹp cứng đôi chân mình, nhưng vật đó thật ngoan cố, chui rút từng chút, từng chút đến khi cọ được vào mép âm hộ nàng.

Ông Bảy nhích người lùi xuống một chút. Tay ông khẽ nâng đùi Nguyệt Vy lên. Nhưng nàng kiên quyết gồng cứng, giữ đùi mình thật chặt. Ông ta không thể làm gì khác, đành vòng tay lên trước, tiếp tục mò mẫn âm hộ nàng. Nguyệt Vy nghiến răng chịu đựng, nhưng tay ông ta day liên tục âm hộ nàng thật nhanh. Thật nhanh. Cơ thể nàng run rẩy, lý trí bị bào mòn từng chút một. Đến khi hai chân nàng lỏng dần, hé mở. Ông nhẹ nhàng nâng một chân nàng lên quắp lên đùi mình.
Nguyệt Vy cắn chặt chiếc góc chăn thổn thức. Vật to cứng đó đang xâm chiếm nàng thật chậm rãi. Hai mép âm hộ nàng căng ra như muốn rách toạc. Ông Bảy, một tay vòng dưới cổ che miệng nàng, một tay vòng qua người xoa nắn hai bầu vú mơn mởn của nàng. Hạ thể ông nhịp nhàng điệu nghệ vẫy ngang như cá lượn, không hề chạm vào mông nàng. Tất cả âm thanh như chìm lắng, Nguyệt Vy chỉ nghe được tiếng nấc khẽ trong cuống họng bịt kín của mình và tiếp óc ách thật khẽ của âm hộ nàng liên tục tiếp nhận dương vật của ông. Nàng không hiểu mình đang làm gì, đang phản kháng hay đang tiếp tay với ông ta. Tay nàng chia ra hai ngã, một đè chặt tay ông trên ngực mình, một luồn vào giữa hai chân đè lên thân dương vật ông như ép nó vào sâu hơn. Tư thế này thật lạ lùng nàng chưa bao giờ thử, thêm vào cảm giác lén lút, câm nín này thật rạo rực khó tả. Nàng chỉ biết là cơn sướng khoái tăng lên thật nhanh, chân nàng vô thức quắp ngược lấy đùi ông.

Chiếc mền tuột xuống, lộ ra hai thân thể trần truồng dính chặt lấy nhau. Từng chuyển động đều nhịp nhàng tinh tế, chỉ có tiếng da thịt rít rít nhẹ nhẹ miết trên tấm phản gỗ nặng nề. Hơi thở của hai người cũng được nén lại hết mức, thật khẽ, thật khẽ.

"Ưm.. Ôi... Nhanh nữa... Nhanh nữa đi..." Tiếng gào thét trong tâm trí nàng như truyền được qua tai ông. Ông Bảy gì chặt thân thể nàng thúc vào nhanh hơn. Nhanh hơn nữa. Hơi thở ông nặng dần, làm nóng cả vành tai nàng. Tiếng răng ông nghiến vào nhau ken két. Ông chợt cứng đờ, hạ thể run nhẹ. Tay ông vẫn ôm ghì lấy cơ thể hừng hực nóng của Nguyệt Vy. Ông cảm nhận hơi thở nàng chậm chậm thả ra trong sự chán chường thất vọng. Ông mím môi, đắp chăn phủ lên cơ thể Nguyệt Vy, rồi ngồi dậy đi ra ngoài.

Hai phút sau, Nguyệt Vy mím môi, tuột người xuống giường thật nhẹ. Nàng nghe hơi thở đều đều của hai chị và tiếng ngáy khò khè của Liêu Đông.

- Chị Trang... Chị ngủ chưa ?

- Ưm... Con nhỏ này... Mới thiu thiu... lại phá...

- Có tiếng gì đó xột xoạt dưới kia... Ghê quá đi...

- Chuột đó... Có gì đâu...

- Ahh... Nó có leo lên đây được không ?

- Ừm... Không ngủ là nó leo lên đó...

- Hứ...

Phần 7: Sự thật hé mở (Tiếp)

Nguyệt Vy thấy mồ hôi rịn ướt cả lưng mình. Nàng nín thở lò mò sờ soạn trong bóng tối dưới gầm giường, tìm bộ quần áo của mình. Đột nhiên một bàn tay nóng hừng hực trong bóng tối đưa ra trùm kín miệng nàng.

- Ư...

- Đừng la... Chị đừng la...

Giọng nói của thằng Sáu thì thào nhỏ như muỗi kêu bên tai Nguyệt Vy. Nàng thở phào. Cơn sợ hãi vừa rồi, suýt làm nàng đứng tim. Chợt nàng thấy bàn tay thô ráp của nó đang mân mê một bên vú mình.

- Đừng... - Nàng ngăn tay nó lại.

- Chị... Chị cho em sờ chút thôi... Một chút thôi mà... Em chưa biết phụ nữ thế nào hết...

Nguyệt Vy mím môi nín lặng. Sự hụt hẫng vừa rồi với ông Bảy vẫn làm cơ thể nàng trống trải khao khát. Nàng hít sâu một hơi, buông lỏng tay mình. Sáu chỉ chờ có thế. Hai tay nó trùm kín lên hai vú căng tròn của Nguyệt Vy. Trong bóng tối nó không thấy được gì, nhưng sự mềm mại mát rượi trong lòng bàn tay làm nó lâng lâng tê dại. Nó cúi xuống há miệng hớp hớp trên ngực nàng, tim được một bên núm vú, mút thật mạnh.

- Ưm... Ôi...

Nguyệt Vy rít khẽ qua kẽ răng. Ngực nàng ưỡn lên, hai núm vú nàng săn cứng ray rứt trong miệng của Sáu. Nó không non nớt như nàng nghĩ, không hấp tấp vội vã, mà từ tốn điêu luyện như một người đàn ông thật thụ.

Sáu đánh đầu lưỡi quanh luân phiên hai núm vú Nguyệt Vy. Nó biết mình rất giỏi chuyện này. Không phải đám con gái trên cồn đất này đều quy phục cái lưỡi của nó sao ? Nó không phải tay mơ. Mười ba tuổi biết mùi phụ nữ, đến nay đã năm năm. Hầu như tất cả con gái trên cái cồn đất này đều qua tay nó, chỉ ngoại trừ vài đứa quá xấu nó không thèm đụng tới. Nhưng người phụ nữ đang vặn vẹo ư ử bên dưới nó là khái niệm hoàn toàn khác. Sắc đẹp, cơ thể của nàng làm nó mê say như thể mới biết phụ nữ lần đầu. Nó chỉ hận không có một cái đèn dưới gầm giường để nó được chiêm ngưỡng cơ thể tuyệt đẹp này.

Nguyệt Vy thổn thức che miệng mình. Hai bầu vú nàng thật khao khát khó chịu. Tay nàng đan vào mái tóc bờm xờm trên ngực mình. Thằng Sáu bóp vung hai vú mơn mởn của nàng lên, đầu lưỡi nó lướt qua lướt lại thật nhanh trên hai núm vú. Nàng thấy hạ thể mình nóng như lò lửa, rỉ nước ướt đẫm, không biết từ bên trong cơ thể nàng hay thứ mà ông Bảy vừa bơm vào khi nảy.

- Ưm... Ôi...

Nguyệt Vy che miệng mình, hai mắt nhắm nghiền. Hai chân nàng mở rộng đón vật to lớn nóng hừng hực của thằng Sáu xâm nhập âm hộ mình. Ngay khi cơ thể nó trườn lên người nàng đầu tiên, nàng đã biết mình bị nó lừa. Thằng Sáu không hề ngây ngô như lời nó nói. Dương vật nó tìm đúng nơi, đúng chỗ, dễ dàng xâm nhập nàng. Đơn giản như chuyện ăn cơm thường ngày. Thế thì sao ? Ngọn lửa hừng hực đang thiêu đốt cơ thể nàng, chỉ có người đàn ông thành thục mới dập tắt được. Tay nàng đưa xuống bấu cứng lấy bờ mông rắn chắc của Sáu. Nàng cảm nhận được từng múi cơ của nó chuyển động nhịp nhàng. Nhịp nhàng. Từng chút. Từng chút đưa nàng lên chín tầng mây.

- Ưmmmm....

- Sao có tiếng gì... như ai đó rên rỉ nhỉ ?

- Haizz.... Trời ơi... Chắc chị phải mất ngủ suốt đêm với em thôi... Thèm lắm rồi ah... Sao tự dưng tưởng tượng ra tiếng rên rỉ...

- Làm gì có... Hi hi...

Nguyệt Vy che miệng mình, ngăn thằng Sáu lại. Nàng không thể ngăn được tiếng rên rỉ của mình, nếu nó cứ tiếp tục như thế.

- Chị... Em... Em... Hay mình ra ngoài chơi đi...

- Hi hi... Còn nói là không thèm "giai" ?

- Hi hi... Chị này... Không biết... Ba thằng nhỏ kia....còn thằng Sáu nữa... Bọn nó...

- Hi hi... Đi... Ra ngoài xem thử coi... Chị cá là tụi nó vẫn đi vòng vòng nảy giờ...

- Mình đi...

- Không... Chị buồn ngủ lắm... Rủ chị đi làm gì... Bị chia sẻ thì sao ?

- Trời ơi... Chia sẻ thì sao... Chị làm như em... ấy lắm vậy... Với lại... Em sợ ma lắm...

- Hi hi... Nếu là ban ngày... chắc em tiếp luôn bốn đứa... Không thèm rủ chị đâu... Đúng không ?

- Hi hi... Chị này...

Bốn cái chân đưa xuống giường ngay sát bên Nguyệt Vy. Nàng nằm dưới Sáu, hai chân mở rộng, âm hộ nàng chèn cứng bởi dương vật nóng hừng hực của nó. Nàng nhắm mắt nín lặng. Tiếng bước chân của hai chị xa dần. Sáu chống tay lên, chậm rãi tiếp tục. Nó mạnh bạo hơn vừa rồi. Cơ thể căng ra như dây đàn, dập xuống nảy tưng tưng trên người nàng.

- Ưm... Ôi....

Nguyệt Vy hai chân quắp lấy mông Sáu. Âm hộ nàng nức nở tuôn tràn. Cơn cực khoái của nàng đến thật nhanh, âm hộ nàng nức nở tuôn tràn. Nhưng Sáu phớt lờ tiếp tục hì hục. Mặc nàng há hốc rên lớn.

- Ôi... Ahhhh.....

Nàng không còn kềm nén được mình. Ai biết mặc ai, cơn sướng khoái thứ hai ào ạt dâng lên. Cao chót vót, tận chín tầng mây. Tay nàng vuốt ve khắp thân thể trơn nhẩy mồ hôi của Sáu. Nó rên khẽ gục xuống, thở hổn hển. Dương vật nó giật giật liên hồi, bơm đầy âm hộ Nguyệt Vy với dòng tinh trùng nóng hổi.

Nguyệt Vy nín lặng thiếp đi trong cơn đê mê tuyệt diệu đang rần rần chạy khắp toàn thân. Đến khi nàng bừng tỉnh, Sáu đã bò đi dâu mất. Nàng nghĩ có lẽ nó đã nghe lời trò chuyện của chị Nga và Trang. Nên nó không muốn bỏ qua cơ hội cùng ba đứa bạn chăm sóc hai người phụ nữ đẹp kia.

Nàng lặng lẽ gom quần áo mình, lò dò đi ra giếng tẩy rửa.

Trăng đêm nay thật sáng. Khu vườn sau không một ánh đèn nhưng mọi vật vẫn sáng tỏ mồn một trong mắt nàng. Thân thể nàng trắng như bạch ngọc, từng đường cong cơ thể hừng hực hơn bao giờ hết. Bản thân nàng không thể nhận ra, ngay cả người thường xuyên nhìn nàng khỏa thân là Thuận Minh, cũng không thể thấy được sự đổi khác của cơ thể nàng. Nửa năm qua, sau bao nhiêu trải nghiệm phiêu lưu, cơ thể Nguyệt Vy đã bước lên một tầm cao mới. Vẫn là một sự hoàn mỹ không tì vết, nhưng thêm vào đó là sự quyến rũ, căng tràn sức sống, mị hoặc bất cứ người đàn ông nào được chiêm ngưỡng nó.

Nguyệt Vy kéo nước giếng vào xô, nàng định xách vào buồng quây lá kia. Nhưng chợt nhìn quanh, nàng thở dài đứng yên tại chỗ. Giờ này chắc chẳn còn ai còn thức. Làn nước mát lạnh như xèo xèo bốc hơi ngay khi tiếp xúc với làn da đỏ hồng của nàng. Nàng xối hết gáo này đến gáo khác khắp toàn thân, cảm giác mát lạnh thật dễ chịu tuyệt vời. Tay nàng vô thức lướt trên ngực mình, hai núm vú nàng đỏ hồng mờ nhạt dưới ánh trăng. Nàng không hiểu từ đâu mình có sự ham muốn luôn hừng hực trong người. Hết người này đến người khác, mang đến những khoái lạc khác nhau cho nàng. Mới vài tháng trước, nàng không bao giờ nghĩ mình sẽ thay đổi như vậy ? Nàng có phải là một người phụ nữ dâm đãng ? Không. Nhưng nàng biết thứ mình muốn và sẵn sàng cháy hết mình vì điều đó. Nguyệt Vy nhoẻn miệng cười một mình.

Đột nhiên có tiếng dép lẹt xẹt sau lưng. Nguyệt Vy giật thót người, bật dậy. Ông Bảy mím môi, tay bóp chặt đứng sau lưng nàng. Nàng thấy mặt mình nóng lên ngượng ngùng. Tay nàng che hờ ngang ngực, lưng quay lại, tránh ánh mắt ông. Ông Bảy không nói gì, chỉ với tay lấy gàu nước trong tay Nguyệt Vy. Ông múc nước trong xô tưới lên bờ vai trần láng bóng của nàng. Hai người im lặng không nói gì. Ông Bảy chỉ xối nước, nàng lặng lẽ tắm. Khi nàng tắm xong, ông lại lấy một chiếc khăn lông. Nguyệt Vy thấp thỏm nhìu xuống bàn tay ông chậm rãi run run lau khô thân thể nàng. Nàng lén ngẩng đầu lên nhìn ông. Chợt nàng hoảng hốt thấy một dòng nước mắt chảy dài trên mặt ông. Nàng khoác nhanh quần áo lên người.

- Ông... Chuyện này... Thật ra... Không ai biết... Ông không cần như vậy đâu... - Nàng ấp úng nói nhỏ, tay cài lại nút áo.

Ông lặng im nhìn nàng, mắt ông mờ đục. Nhìn ông như gìa hơn 10 tuổi. Môi ông run run mấp máy vài lần rồi nói:

- Xin lỗi con... Từng tuổi này... Bà thằng Đông cũng xanh cỏ mười năm... Lẽ ra ông không nên như vậy... Ông thấy mình xấu hổ quá... - Ông kéo tay áo lau nước mắt mình. - Ngay cả chuyện hồi chiều... Ông biết con nhận ra ông...

- Ah... - Nguyệt Vy bối rối đỏ mặt, nhớ lại những hành động khiêu khích của mình.

- Ông thật xấu hổ với thằng Minh.. Ông coi nó như cháu ruột mình... Ông bồng bế nó từ thời ẳm ngữa... Vậy mà... - Ông nhắm mắt lại, mí mắt run run.

Nguyệt Vy nhíu mày khó hiểu. Nàng biết anh và Liêu Đông là bạn nối khố. Nhưng chuyện ông ngoại Liêu Đông biết anh từ thời ẳm ngữa, thật làm nàng bất ngờ. Ông đã từng ở Sài Gòn sao ?

- Hồi đó ông ở Sài Gòn sao ? - Nàng hỏi.

- Không... Ông sinh ra lớn lên ở đây... - Giọng ông dài thườn thượt chán nản.

- Ở đây ? Vậy ba Minh Huy và mẹ Thuận Nhung, ba mẹ anh Thuận Minh... Họ... ? - Nguyệt Vy lúng túng.

- Hai đứa nó là người ở đây... Ngay trên cồn đất này... - Ông nói nhỏ, mắt lim dim như nhớ lại quá khứ.

Nguyệt Vy thẫn thờ im lặng. Ba mẹ anh là người Tiền Giang. Nàng chưa nghe anh nói, nhưng kể ra cũng không có gì quá ngạc nhiên. Nhưng linh cảm báo cho nàng biết, nàng đang đứng sát một sự thật quan trọng.

- Khi đó.. Anh Thuận Minh... Chị Thuận Như... và... và anh Nhất Huy đều ở đây ? - Nguyệt Vy cố bình tĩnh hỏi tiếp.

- Nhất Huy... Là thằng nào ? - Ông Bảy sững người nhìn Nguyệt Vy, khó hiểu.

Nguyệt Vy há hốc ngạc nhiên. "Không lẽ chị Trang kể không đúng sự thật ? Hay anh Nhất Huy được sinh ra sau, mà ông Bảy không biết..."

- Nhất Huy... Nhất ... Huy... Ah... - Ông Bảy lẩm bẩm một mình, chợt hai mắt sáng lên.

- Là nó... Nó được đặt tên là Nhất Huy ah... Haizz... - Ông gật gù như phát hiện ra điều gì lý thú.

- Ông kể cho con nghe đi... Nếu anh Nhất Huy không sinh ra ở đây, vậy gia đình ba mẹ chồng con phải chuyển lên Sài Gòn khi anh Minh chưa được một tuổi ?

Ông Bảy thoáng ngạc nhiên nhìn Nguyệt Vy, ông im lặng chỉ gật gật đầu. Thật lâu sau, không cưỡng lại được ánh mắt nài nỉ của Nguyệt Vy, ông thở dài nói:

- Thằng Huy và con Nhung sống rất vui vẻ hạnh phúc ở đây... Nền nhà cũ của nó còn một góc ngay miệng ao đằng kia... - Ông chỉ tay vào hướng buồng chuối tối om.

- Tụi nó có hai đứa con, một gái một trai... Chị là Như, em là Minh... Haizz... - Ông chép miệng. - Nhưng lúc thằng Minh mới vài tháng tuổi thì có biến cố lớn xảy ra trong nhà nó....

- Thằng Huy bị ép nhập ngũ... Con Nhung ở nhà đi làm nhà máy thuốc lá... nuôi hai đứa con... Mỗi sáng nó qua đây... mang hai đứa nhỏ gửi..., rồi đi làm chung với con Hai, má thằng Đông... Má thằng Đông lúc đó mới cưới, đang có bầu ... Rồi một ngày... Nó bị thằng chủ nhà máy hãm hiếp...

Nguyệt Vy đang chống cằm ngồi bên ông Bảy, đột nhiên câu cuối cùng của ông làm nàng giật bắn mình. Nguyệt Vy thấy gai ốc mình nổi lên khắp người, một dự cảm rất xấu nhen nhóm trong lòng.

- Tội con nhỏ... Nó âm thầm bỏ làm... Không nói cho ai biết nguyên do... Về nhà đào khoai mì, đi gặt lúa thuê... nuôi con... Nhưng đâu chỉ vậy... Nó có mang... Chỉ một lần... Lại có mang... Vậy mới khốn nạn... Nó lén quấn bụng không cho ai biết... Chồng không có nhà, mà lại có bầu... Không phải của hoang sao ? - Giọng ông khàn đục.

- Rồi hôm đó... Nó đang vác bồ rơm ra phơi chợt quỵ xuống... Máu chảy ướt đũng quần... Bà thằng Đông đứng bên cạnh dìu nó về nhà... Mới phát hiện ra nó có bầu đã tháng thứ năm... Chỉ bị động thai, không sẩy... Nó khóc rất nhiều... sưng cả mắt... Nó bảo nếu không phải vì không có thằng Huy ở nhà...trông hai đứa con... Nó đã nhảy sông chết lâu rồi...

Nguyệt Vy rưng rưng nước mắt, môi mím lại. Nàng không ngờ quá khứ của mẹ chồng nàng lại thảm đến vậy. Khi nhìn bà, nàng luôn thấy bên trong của chiếc vỏ bọc sang trọng cao quý là một nỗi buồn sâu thẳm.

- Bà thằng Đông khuyên nó lên Sài Gòn lánh mặt... Hồi đó không như bây giờ... Chửa hoang chỉ có nước bỏ nhà mà đi... Không ai nhìn mặt cho...

- Nó nghe theo... Tìm được một nhà bà con giàu có trên Sài Gòn... Lên đó ở nhờ... Làm việc nhà... chờ chồng giải ngũ...

- Hai năm sau... Thằng Huy về hay tin... Chính ông gìa này đã ngồi nói chuyện khuyên giải nó cả buổi trời... Nó mới bỏ ý định đi trả thù... Trả thù gì chứ... Người ta là ông lớn, lính lác đông như kiến cỏ... Sáng hôm sau, nó lên Sài Gòn tìm vợ con....

- Sau đó... Mẹ thằng Đông mang con theo chồng lên Sài Gòn lập nghiệp... Có tìm gặp gia đình nó... Con Như được gia đình người bà con đó nhận làm con nuôi... đã đi vượt biên sang Mỹ với họ... Ở nhà còn lại bốn người... Hai vợ chồng và hai thằng con trai trái tính trái nết ... Thằng lớn vui vẻ hoạt bát... Thằng nhỏ lầm lì cau có...

Nguyệt Vy run rẩy. Tim nàng thắt lại từng hồi. Mọi chuyện dường như đã khá sáng tỏ. Sự thật mà nàng tìm kiếm còn to lớn hơn mong chờ rất nhiều, hơn cả những gì chị Minh Thy biết và đã kể cho chị Trang.

"Nhưng chị Minh Thy biết từ đâu ? Từ anh sao ? Vậy anh không biết chuyện này hay đã không nói đúng sự thật ?"

Nguyệt Vy ôm đầu mình. Nàng chợt thấy lòng mình nặng trĩu. Đôi khi có nhiều chuyện không biết vẫn hay hơn.

- Kẻ... Kẻ đã làm chuyện xấu đó... Tên gì ? - Nàng chợt ngẩng đầu, hỏi tiếp giọng run lên.

- Đặng Trung.

"Họ Đặng sao ? Lại là họ Đặng... ?" Nguyệt Vy lẩm bẩm nín lặng. Trời đêm không một cơn gío nhưng tâm nàng lạnh lẽo, cơ thể thoáng run rẩy.
 
Phần 8: Trời sinh đối nghịch

Chiếc xe taxi màu trắng đỗ lại ngay trước một quán cáfe nhỏ tại góc đường trung tâm quận 1. Một người phụ nữ tuyệt đẹp mặc áo dài màu vàng nhạt bước xuống. Cả góc phố như sáng bừng lên, nhiều ánh mắt đổ dồn vào nàng. Từng bước chân thong thả của nàng như một cơn gío mát làm dịu đi bầu không khí oi bức buổi trưa nắng. Nàng bước vào quán, tay khẽ vén mái tóc dài óng ả của mình qua vành tai, mắt dáo dác nhìn quanh. Đôi mắt nàng ẩn chứa sự hồi hộp lo lắng.

Một người đàn ông cao ống điển trai ngồi sát góc phòng đứng lên vẫy vẫy tay về phía nàng. Anh ta ngay lập tức nhận được rất nhiều ánh mắt hâm mộ lẫn ghen tị của những kẻ ngồi xung quanh.

- Nguyệt Vy... Em ngồi xuống đi.

- Anh Huy... Sao anh có số điện thoại của em ? - Nguyệt Vy hỏi, chợt nàng thấy mình ngớ ngẩn.

- Anh hỏi Ngọc Hân. - Nhất Huy nhúng vai bình thản.

- Em dùng cơm trưa nhé... - Anh đẩy cuốn menu dầy cộp sang trước mặt nàng.

- Dạ thôi... Em chuẩn bị có lớp lúc 13h00. Anh dứt khoát đòi gặp em vì chuyện gì ? - Nguyệt Vy hỏi thẳng.

Tâm trạng nàng rất lo lắng khi nhận lời gặp mặt Nhất Huy. Nàng sợ có người quen bắt gặp, rồi tới tai Thuận Minh. Khi đã hiểu được gút mắt phức tạp của gia đình hai người, nàng biết hai người căm ghét nhau không chỉ vì chuyện của Minh Thy. Họ như sinh ra để đối nghịch.

- Em xem đi...

Huy để một tập hồ sơ dầy cộp lên bàn trước ánh mắt nghi ngờ của Nguyệt Vy. Nàng thoáng chần chừ, linh tính báo cho nàng biết tập hồ sơ ngay trước mặt có liên quan đến Thuận Minh. Tay nàng run run mở ra.

Trước mặt nàng đầy những con số, những văn kiện bản sao, tiếng Anh và cả Nhật. Rất nhiều trang có chữ ký của Thuận Minh bên dưới. Bằng kiến thức khá hạn chế của mình về kinh tế, nàng hiểu đây là các dữ liệu kế toán xuất nhập nguyên vật liệu.

- Em chỉ nhìn vào các con số khoanh tròn sẽ hiểu ngay thôi mà... - Nhất Huy nói.

Nguyệt Vy vẫn nhíu mày nhìn những con số anh ta nói, cố gắng tìm sự liên kết giữa chúng với nhau. Nhất Huy mỉm cười chuyển sang ngồi ghế bên cạnh nàng, dành lấy tờ văn bản trên tay nàng.

Bàn tay Nhất Huy thoăn thoắt dàn ra 4 trang văn bản trên bàn, vẻ mặt anh rất tập trung. Nguyệt Vy lén nhìn khuôn mặt anh, mái tóc phủ nghiêng một bên, mùi nước hoa ấm áp trên cơ thể anh ta. Ngồi bên anh nàng luôn có cảm xúc gần gũi ấm áp như khi nàng ngồi bên Thuận Minh. Bất chợt Nhất Huy quay mặt sang nhìn, hơi thở anh sát bên mặt nàng. Nguyệt Vy giật mình, quay gương mặt đỏ bừng của mình đi.

- Đây... là khối lượng nguyên liệu đầu vào từ tập đoàn mẹ chuyển sang... Đây là gía trị quy đổi của vật liệu... Đây là... Khối lượng sản xuất... Còn đây là khối lượng bán hàng trong nước... và xuất khẩu... Toàn bộ đều là nhãn hàng dưới quyền quản lý của Thuận Minh. - Anh ta chờ đợi, mắt nhìn Nguyệt Vy.

- Những con số này hoàn toàn bình thường, nếu không có tờ giấy này... - Nhất Huy rút một tờ giấy khác, mực in khá rõ ràng, có cả chữ ký sống của ai đó dưới góc. - Đây là bản báo cáo phụ... thường không xuất ra... chỉ khi có yêu cầu của người giám sát tài chính... Trên bảng này... tổng khối lượng nguyên liệu đưa vào kho không khác với khối lượng nhận từ Công ty mẹ... nhưng mã hàng của 1/3 nguyên liệu đã thay đổi.

Nhất Huy dựa lưng vào ghế, nhìn tấm lưng thon gọn tuyệt đẹp của Nguyệt Vy đang run lên lo lắng.

- Mã hàng đó là nguyên liệu của Trung Quốc... Gía thành chỉ bằng nửa của nguyên liệu Nhật Bản... Có nghĩa là... có sự tráo đổi lượng lớn nguồn nguyên liệu cao cấp của Công ty... Những sản phẩm chất lượng kém hơn tiêu chuẩn... có lẽ được bán cho thị trường trong nước... - Nhất Huy đặt điếu thuốc lên môi kéo một hơi thật dài, hàng lông mày nhíu lại mâu thuẫn.

- Không... Anh Minh không làm như vậy đâu... - Nguyệt Vy run rẩy cầm tờ giấy trong tay.

- Ah.... Anh không khẳng định là Thuận Minh làm... Anh ta có lẽ không thiếu tiền đến nỗi phải làm chuyện này... Nhưng tất cả các chứng từ anh ta đều ký... Pháp luật chỉ hiểu như thế thôi... - Nhất Huy nhún vai nhìn đôi mắt đỏ bừng của Nguyệt Vy.

Nguyệt Vy im lặng nhưng tâm trạng nàng đang dậy sóng.

- Anh... Vậy mục đích của anh là gì ? - Nguyệt Vy nói nhỏ.

Nhất Huy mỉm cười chồm người đến. Má nàng đỏ lên, mắt nhìn môi anh ta đang áp sát mình. Đôi môi nàng vô thức hé mở, chờ đợi.

- Anh muốn ngủ với em... - Anh ta nói nhỏ.

- Anh... Ưm... - Nguyệt Vy ngơ ngác chưa hiểu, thì anh đã đặt lên môi nàng một nụ hôn ấm áp.

- Anh nói đùa thôi... - Nhất Huy nhoẻn miệng cười.

Nguyệt Vy mím môi, quay mặt đi. Lòng nàng chợt trống trải khó chịu. Anh ta dĩ nhiên là đang đùa giỡn với nàng. Anh ta đã tự bỏ qua cơ hội đó ở Phú Quốc kia mà.

- Nguyệt Vy... Anh muốn em mang cái này về... cảnh báo Thuận Minh... Em đừng nói là thông tin của anh... Vì anh ta sẽ không nghe theo... - Nhất Huy nắm tay nàng, ánh mắt rất chân thành.

- Tại sao anh không làm chuyện đó... Dù sao hai người... - Nguyệt Vy tắt ngang, vội sửa lời. - Hai người cũng là đồng nghiệp... Anh lại là cấp trên của anh Minh...

- Không... Em không hiểu đâu... Chuyện của anh và Thuận Minh không bao giờ em hiểu được đâu... - Nhất Huy nói, bàn tay anh chợt lạnh.

- Chỉ tóm gọn là... Anh không muốn Thuận Minh biết anh giúp anh ta... Em có tin anh không ? - Nhất Huy nhìn sâu vào mắt nàng.

- Em... Nhưng em phải nói gì ? Em nói ai đưa em thứ này đây ? - Nguyệt Vy nhíu mày.

- Em cứ nói là... Ngọc Hân đưa em vậy... Được không ? - Nhất Huy nói. - Nhưng dặn kỹ Thuận Minh... Không được hỏi lại Ngọc Hân... Nhớ đấy...

- Dạ... Em nhớ rồi... Em cảm ơn anh.

Nguyệt Vy ngồi im lặng. Lòng nàng như có một luồng gío mát, thật dễ chịu. Nàng đã cảm nhận đúng về Nhất Huy. Tính cách anh trái ngược với Thuận Minh, ngoài lạnh trong nóng. Trong khi anh thì ngoài nóng trong lạnh. Nàng cầm tập hồ sơ, đứng lên.

- Em về đây...

- Ừ... - Nhất Huy gật đầu thật chậm.

Nguyệt Vy chợt dừng lại. Môi nàng mấp máy nửa muốn nói nửa không.

- Tối hôm đó... - Nguyệt Vy nói nhỏ, má đỏ ửng. - Tại sao... anh không muốn em ?

Nhất Huy ngẩng đầu lên nhìn vào mắt nàng. Anh nắm tay nàng, siết chặt.

- Anh không biết nói thế nào? Anh chỉ biết là đối diện với em... Mọi mục đích trả thù của anh thật hèn hạ... vô nghĩa...

Lòng bàn tay Nguyệt Vy chợt rịn ướt cả mồ hôi. Nàng lúng túng rút tay ra khỏi anh. Nàng cúi đầu bước nhanh ra khỏi quán. Tập hồ sơ áp lên ngực như che chở trái tim nhỏ bé thổn thức liên hồi.

_______________________

Nguyệt Vy mím môi im lặng nhìn ra cửa kính xe. Tay nàng bấu chặt chiếc túi xách đắn đo suy nghĩ. Tập hồ sơ của Nhất Huy bên trong túi xách như đang cháy hừng hực, nóng rát làm lòng nàng thấp thỏm.

"Nàng phải nói sao với anh ? Nói rằng nàng đã đi gặp Nhất Huy và được anh ta cảnh báo mối nguy hiểm của anh sao ? Không... Nàng không nên nói như vậy... Nàng phải nói rằng Ngọc Hân đã báo cho nàng biết... Mà nếu anh biết là của Nhất Huy thì sao ? Anh giận nàng thì sao chứ ? Đối với nàng an nguy của anh là trên hết."

Nguyệt Vy hít sâu một hơi, quyết định.

- Anh...

- Ừ... Anh đây... - Thuận Minh tiếp tục lái xe, đầu khẽ liếc nhìn nàng.

- Em... Em có tập hồ sơ này... Em nghĩ... Anh nên xem... - Tay nàng run run, rút tập hồ sơ ra khỏi túi xách.

- Đây là... - Thuận Minh ngạc nhiên nhìn nàng.

- Đây là hồ sơ của... chị Ngọc Hân đưa cho em... Chị nói anh cần cẩn thận... trong phần nhập nguyên liệu... Nguyên liệu nhập kho có 1/3 bị thay đổi mã hàng... Nguyên liệu Trung Quốc... - Nguyệt Vy cố bình tĩnh nói.

- Sao ?

Thuận Minh giật thót người, vội vã tấp xe vào lề đường. Anh đón ngay tập hồ sơ trên tay nàng, lật tung lên, lông mày nhíu chặt. Nguyệt Vy thấp thỏm lo lắng quan sát anh. Nàng chờ mong anh bật cười rồi giải thích rằng chuyện này anh đã biết. Nàng chờ anh quay sang bẹo má nàng rồi nói chuyện này không liên quan đến anh. Nhưng không, Thuận Minh xem tới lui thật kỹ, mặt tái đi thấy rõ.

- Ngọc Hân... đưa cho em khi nào ? - Anh vẫn dán mắt vào những con số, hỏi nàng.

- Ah... Trưa nay... Chị hẹn em đi ăn trưa... - Nguyệt Vy cố trả lời thật nhanh.

Thuận Minh ngẩng đầu lên nhìn nàng. Nguyệt Vy thoáng lúng túng, khẽ quay đi tránh ánh mắt anh. Anh mím môi thở dài gấp tập hồ sơ lại. Cửa xe bật mở. Thuận Minh cầm tập hồ sơ trong tay bước ra ngoài trước ánh mắt ngạc nhiên của Nguyệt Vy. Anh đi xăm xăm lại cái thùng rác trên lề đường. Ném tập hồ sơ vào đó.

- Anh làm gì vậy ? Sao anh ? - Nguyệt Vy sững sốt hỏi khi anh vừa quay vào xe.

- Anh không thích nhận những thứ từ hắn... - Thuận Minh nghiến răng, sắc mặt đanh lại.

- Hắn... - Nguyệt Vy rùng mình, cố vớt vát. - Hắn nào ?

- Ha ha... - Khóe mắt anh đỏ lên, giọng cười run run. - Em tưởng anh không biết em đang nối dối sao ? Từ khi nào em bắt đầu biết nói dối lừa gạt anh hả ?

- Trưa nay.... anh đi ăn trưa cùng Ông Hiraishin và Ngọc Hân... - Anh dằn từng tiếng.

- Em... Em... Em xin lỗi... Em không muốn nói dối anh... Nhưng em chỉ đi gặp anh ta... Và nhận tập hồ sơ thôi... Em không có... - Nguyệt Vy mếu máo, tay nắm áo anh. - Anh nhận ra mà... Anh biết là những số liệu đó nguy hiểm cho anh mà...

- Anh không cần nó thương hại anh... Và cả em nữa... - Thuận Minh dằn tay khỏi nàng.

- Em không có... - Mắt nàng rưng rưng, nước mắt chảy dài trên mặt.

Thuận Minh im lặng không nói một lời. Xe anh gầm lên giận dữ, lao băng băng trên đường.
____________________________

- Teacher... Excuse me... Miss Vy...

- Cô ơi... Cô...

Nguyệt Vy bừng tỉnh ngơ ngác nhìn xuống dưới. Năm mươi cặp mắt ngạc nhiên nhìn nàng chằm chằm. Nàng nhìn xuống tay mình, viên phấn trắng trong tay đã bị bóp vỡ vụn từ lúc nào.

- I'm... I'Minh sorry... I lost my concentration... - Nguyệt Vy ấp úng đỏ mặt.

Giây phút vừa rồi, đang giảng bài. Đột nhiên nàng nhớ tới trạng thái căng thẳng của nàng và anh suốt tuần vừa rồi. Tim nàng như thắt lại đau đớn. Cả tuần anh luôn say xỉn, về rất khuya. Ngủ phòng bên cạnh, không chạm đến nàng một lần nào. Nàng hỏi, anh trả lời qua loa. Anh như một người khác.

- Mày thấy cô Nguyệt Vy dạo này thế nào ?

- Cả tuần nay cô cứ ngơ ngẩn thế nào ấy ?

- Ừ... Mắt thâm quần, khóe mắt đỏ hoe... Như là khóc nhiều lắm ấy...

- Hay là cô buồn chuyện gia đình... ?

- Không có đâu... Nghe nói thầy yêu cô lắm...
- Suỵt ... Tập trung đi...

Mấy đứa học trò thôi bàn tán. Chúng lắng nghe bài giảng của Nguyệt Vy. Đứa nào cũng nhận ra giọng cô ngắt ngứ khàn đục, khác hẳn thường ngày.
________________________

Ánh nắng chói chang giữa ban trưa chiếu xuyên qua tán cây phượng, khoan lỗ lốm đốm trên tấm bảng hiệu sơn xanh bạc màu. Hàng chữ sơn trắng giữa bảng thật lớn.

"Bệnh viện Tâm thần"

Một chiếc Porsche 911 đỏ chói rực rỡ đậu chễm chệ giữa sân bệnh viện rộng lớn. Người người mặc áo blouse trắng đi qua đi lại, ai cũng phải liếc mắt nhìn chiếc xe, miệng tấm tắt xuýt xoa.

Một căn phòng riêng biệt, kín mít cửa ở cuối dãy hành lang. Bên trong vọng ra âm thanh khò khè liên tục nối tiếp nhau, như thể rất nhiều người đang cùng lúc bị bóp chặt cổ họng. Một âm thanh khác vang lên rất khẽ, nghe như âm hưởng hoang lạc của một người phụ nữ.

Trong căn phòng là một quan cảnh hoang dại đến cùng cực. Một chiếc ***g sắt thật lớn chiếm nửa diện tích căn phòng. Một nhóm đàn ông, ánh mắt ngờ nghệch, mặc áo trói tay dành cho người điên, tranh nhau chen chút vào một góc của chiếc ***g sắt. Một người phụ nữ tóc tai rũ rượi ngang vai, toàn thân trần truồng, hai tay bị còng giang rộng sang hai bên. Thân hình người phụ nữ khá đẹp, thon gọn, ngực nở, eo thon, làn da đỏ hồng trắng như bạch ngọc. Cô ta oằn người rên rỉ thật to, mặt đỏ bừng phấn khích. Mắt cô lim dim nhìn xuống những cái miệng bị cột dây ngang há rộng, những cái lưỡi nước dãi chảy dài đang liếm khắp nơi trên thân thể bóng nhoáng của mình. Một người đàn ông cao lớn trần truồng, toàn thân phủ kín một lớn lông rậm đen, đứng ngoài ***g sắt. Hắn cầm trên tay một cái ca nhựa, liên tục rót chất lỏng óng ánh như mật ong chảy dài xuống từ hai vai của người phụ nữ. Hắn nâng chân cô lên, dùng bàn tay đầy mật ong của mình thoa vào vùng âm hộ hồng hào nhẵn nhụi không lông của cô. Ngay lập tức hai ba cái miệng há hốc lao đến ngậm kín lấy âm hộ cô.

- Ahhh... Ưm...

Cô há hốc rên rỉ, tay bấu chặt lấy song sắt. Hạ thể ưỡn ra, hẩy hẩy vặn vẹo theo mấy cái lưỡi bên dưới.

- Ahhh.... I want it... Now...

Người phụ nữ rên to, tay căng ra ưỡn ngực đến phía trước, mông ưỡn ra ép lên song sắt sau lưng. Hai bầu vú của cô chen chút liếm mút hơn mười cái miệng. Hông cô ngay lập tức được bấu chặt bởi hai bàn tay hộ pháp. Một vật to lớn kinh khủng từ ngoài ***g sắt thúc vào, xâm chiếm âm hộ cô ta một cách thô bạo.

- Ahhh... Yes... Faster... Faster...

Người phụ nữ rên la thật lớn. Chân cô giang ra thật rộng, đón nhận dương vật khổng lồ của người đàn ông. Thân thể hai người dập vào nhau qua song sắt phát ra âm thanh ong ong lạ lùng. Người đàn ông đó nhếch mép cười, vẻ mặt bình thản như không hề làm việc gì cố sức. Năm phút, mười phút trôi qua. Khi thân thể cô ta ướt đẫm mồ hôi, hai mắt đờ đẫn tê dại, anh ta vẫn giữ nguyên vẻ bình thản đó. Đột nhiên anh ta mở khóa một chiếc còng tay. Cô ta hiểu ý, quay người lại, đu người cao lên, hai chân quặp vào song sắt, hai mép âm hộ tấy đỏ mở rộng.

- Ahhh... Yes... Harder.... Harder...

Người đàn ông tay bợ cặp mông căng bóng của cô, kéo hạ thể cô sát vào song sắt. Dương vật anh ta thúc vào cửa mình cô thô bạo không thương tiếc. Cô ta há hốc đờ đẫn, âm dịch trào ra chảy vãi xuống sàn nhà. Thật nhiều. Thật nhiều. Liên tục theo động tác mạnh bạo của người đàn ông. Đến khi hai tay cô ta mỏi rã rời, không bám được vào song sắt, anh ta mới bắt đầu gầm gừ. Người đàn ông chợt lùi lại thật nhanh, dí dương vật khổng lồ của mình vào mặt người phụ nữ ngồi bệt rũ rượi sau song sắt. Từng đợt tinh trùng nóng hổi ồ ạt xối xả trên khắp mặt cô ta. Người phụ nữ tê dại há hốc, một tay bị còng vẫn treo cao, tay còn lại vét những chất bợn trắng trên mặt cho vào miệng một cách thèm thuồng.

Hai mươi phút sau. Một người đàn ông đeo kính đen, cao lớn mặc vest sang trọng, sánh vai cùng một người phụ nữ kiêu sa trong bộ đầm quý phái bước ra xe.

- Ông Thuận... Ông Minh Thuận...

Đột nhiên có tiếng gọi vội vã từ phía sau. Người đàn ông quay lại, môi nhếch lên hỏi:

- Có chuyện gì ?

- Dạ... Dạ... Ông vui lòng nói với Bà Nozomi rằng Ban Giám đốc bệnh viện kính mời ông bà đến tham dự buổi lễ tri ân các nhà tài trợ... Diễn ra thứ Năm tuần sau... - Người đàn ông tóc bạc trắng mặc blouse trắng, vừa thở hỗn hển, vừa nói. - Chúng tôi sẽ gửi thư mời chính thức về Cty Senkai... Chỉ xin báo trước để ông bà dành thời gian quý báu của mình...

- Ông điên à... - Người đàn ông đeo kính đen, lông mày dương lên giận dữ. - Không thư mời gì hết... Tôi không phải đã nói tài trợ là cá nhân bà Nozomi... Không liên quan đến Senkai... Chúng tôi cũng không có thời gian tham dự những chuyện vớ vẩn đó...

Ông Bác sĩ ngơ ngác nhìn chiếc xe thể thao màu đỏ gầm lên lao ra cổng.

- Mười ngàn đô tài trợ mà vớ vẩn sao ? Vợ Tổng giám đốc Senkai giàu có thật... - Ông lẩm bẩm một mình.
____________________

KẾT THÚC
 

Bình luận mới