ANH ƯỚC MỘT LẦN ĐƯỢC ĐI PARIS

  • Thread starter luunhatphong0205
  • Ngày gửi
  • ACHECKERVIET.COM là tên miền phụ khi checkerviet không truy cập được.
    CLICK HERE để truy cập vào kênh telegram của diễn đàn.
    CHÚ Ý: Cập nhật mới nhất v/v đăng ký nhà cung cấp tại checkerviet Xem thêm
Cài đặt VPN 1.1.1.1 khi checkerviet bị chặn
Cài đặt ngay
L

luunhatphong0205

Guest
ANH ƯỚC MỘT LẦN ĐI PARIS


Gửi mấy anh em đồng dâm

Mình là tác giả truyện “ Như đã dấu yêu” viết đăng và drop cách đây vài tháng. Xin lỗi các Bác nào có lỡ đọc giữa chừng rồi bực mình vì lí do lãng xẹt là mặc dù ít người đọc nhưng thế éo nào trong số ít người đấy lại có vài người quen. Thư cảnh báo gửi tới email nội dung là không nên đào bới quá khứ nữa. Nên phải dừng.
Thời gian gần đây đọc topic truyện “ Chị ơi “ và tìm về nguyên bản “Tán gái ở nhà” tự dưng kỉ niệm một thời lại ùa về. Mạn phép xin phép Mod cho tập hợp lại câu chuyện và viết tiếp. Một vài tình tiết đã thay đổi từ cũ qua mới. Bà xã cũng bảo a cứ viết đi cho nhẹ lòng. Mọi thứ qua rồi anh ạ


Gặp gỡ
Tỉnh B ngày tháng…năm 2010
- Dạ, xin lỗi có phải công ty B không ạ?
- Dạ, em cần gặp người phụ trách về lĩnh vực abc….
- Vâng. Xin chào chị. Em tên Khang…
………abc……xyz…..
- Vấn đề này em phải xin ý kiến cấp trên. Có gì cho em thông tin em gọi lại nhé. Xin lỗi chị tên gì và cho phép em lấy số điện thoại nhé
- Em tên Bcc. Anh gọi máy qua em lưu số. số điện thoại em là 093…..

Vài ngày sau…………………..
- Alo. Chị Bcc phải không à
- Dạ. Em đây
- Anh- À không Em gọi từ công ty xxx , hôm bữa chị có gọi điện thoại cho bên đó. Em có trao đổi với Sếp rồi. Nếu bên chị có thiện chí thì cho phép bên em được gặp chị với Sếp chị luôn được không? Bên em sẽ chủ động xuống dưới làm việc….
- Dạ. Được anh
- Mà em ơi, xin lỗi Chị ơi- Sếp chị người nước nào? Ngôn ngữ thế nào
- Dạ. Anh đừng lo. Sếp em người nước X( Châu Âu) nhưng em sẽ hỗ trợ anh
- Trời, Cám ơn Chị nhiều. Em chủ yếu dùng Anh ngữ, không có Chị giúp chắc em nói chuyện mỏi tay quá
- Dạ….hihi

Em này. Đàn ông hay chém gió. Anh lúc đó cũng mạnh miệng vậy thôi. Chứ nếu không có em. Anh sẽ tính đường khác, chứ không lẽ xuống gặp Sếp em mà hoa chân múa tay. Chắc Sếp anh đuổi việc anh quá.
Anh mới về công ty này được hơn nửa năm, nói thiệt là cũng viết ba cái tầm xàm ba láp là chính, Còn khách nước ngoài hình như là mới tiếp Sếp em là người thứ hai. Sau này có lần em kể lại. Mình cùng cười với nhau. Em nè. Anh viết câu này lần thứ ba nhé. Nếu anh biết chuyến đi hồi đó mà thay đổi cuộc sống anh đến vậy. Anh sẽ không đi
Alo. Chị…..Em với Sếp đang trên đường xuống. Chị cho em cái địa chỉ để em với Sếp em tiện ghé
-Dạ, Có gì xíu em điện thoại lại nha
..Cúp máy

Quay qua hỏi Sếp
-Anh này, chắc mà làm được cũng phải cho cô í tí gì anh nhỉ? Thấy nhiệt tình quá, với lại em chỉ biết tiếng Anh, muốn truyền đạt gì chắc phải nhờ vả cô ấy nhiều
-Uhm, Để xem thế nào đã. Mà anh chuẩn bị hai phần quà rồi đấy.
- Trời, Cám ơn anh quá
-Uhm. Mà mày nói cô đó địa chỉ đi, chứ cái Quận 1 cấm đường nhiều, không khéo csgt nó hỏi thăm.
-Có rồi anh, xíu nữa cô ấy điện thoại lại
Rung…rung….điện thoại cùi bắp reo chuông
Alo....
Anh ơi ghé giùm quán caffee Highland nhé
Cúp cái rụp….

Sài Gòn quá trời quán HL. Biết ở quán nào mà tìm? Có một sự bực mình nhẹ à nha. Có khi nào hai thầy trò mình trên đường đi tụng kinh gặp phải yêu quái không ta? Hồi trước ở SG làm bị hoài đâm ra nghi ngờ…….
Thôi kệ. Tới đâu thì tới. Ngủ cái đã
,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,
HL nào vậy Chị? Chị nói gần địa danh nào đi, em dễ tìm
-Dạ. Anh biết nhà hát thành phố không anh.
-Ok biết, Để em tìm
Quay qua mình bảo lão tài xế, anh cứ chạy xuống NKKN đi. Sếp nhá mắt qua. Tụi mày tính cho tao nhịn đói à?
Ơ…Dạ. Phở Hòa anh nhé?


Lệ kệ bưng hai giỏ xách quà vào quán. Nhìn quanh quất. Đây rồi, khỏi tìm . Chị mặc áo sơ mi trắng, đi Giày trắng. Quần Zin xanh ( Đơn giản hơn mình nghĩ ) bên cạnh một ông Tây cũng lịch sự “Bụi” không kém. Nhìn lại phía Việt Nam…hic..hic…Sếp quất nguyên quả An Phước màu đỏ. Giày Tây. Đồng Hồ đeo tay không dưới 20 củ. Quần Tây hơi thụng thịnh. Đi sau là một thằng keo tóc cứng ngắc, cao tầm 1m78,. Áo sơ mi trắng bỏ thùng( Ghét nhất áo này, nhìn như tụi ngân hàng nhưng đồng phục công ty mà, đành chịu) quần tây đúng bộ, Điển trai theo kiểu diễn viên GangDongGun( Chém gió tí…..)
Theo phép lịch sự vẫn lại gần hỏi thăm coi đúng người cần gặp.
Xin lỗi….Chị đây là????
…………………
Chị có răng khểnh.
Lịch sự giơ tay chào Sếp chị
- Nice to mết u. I am lăng quẳng. Here…...Boss
Kéo cái ghế ngồi đón diện em. Sau đây là bô lô ba la…..
Sếp nói mình phiên dịch. Ý nhầm….Chị phiên dịch qua ngôn ngữ H-Mông kia. Rồi thỉnh thoảng hai đứa nhìn nhau cười. Lão Sếp chị Sorry xong bỏ gói thuốc ra bàn. Mịa…nước ngoài kiểu gì vậy mày? Điên tiết. Này thì thuốc lá này. Một gói 555 và Zet quăng lên bàn. Câu chuyện bắt đầu theo hướng dễ chịu hơn. Hút thuốc như tàu hỏa kéo ( Sếp em có cái lạ- thuốc không hút nhưng lúc nào cũng thủ trong người gói 555 – làm mặt chảnh chắc luôn???) Nhưng mà theo cảm nhận của em là không đơn giản làm ăn với công ty này. Tụi nước ngoài qua đây vốn dĩ lúc đầu rất giữ nét. Đi đứng nghiêm văn chỉnh, quần áo lụa là, không có cái kiểu móc thuốc hút cái xẹt…..Với lại theo phép lịch sự, làm ăn lớn thì không nên thế. Có lẽ Sếp Chị cũng du nhập Việt Nam khơ khớ năm, nên mới bị ảnh hưởng dự dội( Sau này em mới kiểm nghiệm ra khi công việc dính líu tới nhiều hơn) mà đã học hỏi , thấm nhuần tư tưởng Việt Nam thì trong đầu hai chữ “ Ma lanh” nó đi trước mất tiêu rồi.
Cuộc nói chuyện ngã ngũ với vài ba lời hứa và hai phần quà xách quay về con Mer..550.
Chạy được một đoạn Sếp bảo ngắn gọn: Khó đấy
Móc ví ra đưa mình 5c. Kêu mày ở thành phố 1-2 ngày. Anh xuống Cần Thơ. Quay lên đây anh đón về, khách sạn thì cứ ghé vào chỗ cty mình đặt sẵn, không phải trả. Thích thì kêu thằng tiếp tân nó gọi cho một đứa. chắc tầm 1tr5. Nghe mà dị ứng thấy ớn luôn nhưng miệng cười toe toét. Yes Sir..madam.
Sài gòn đổi thay nhanh chóng, mới rời xa gần hai năm mà cảm giác như lâu lắm rồi, những còn đường một chiều hai chiều giờ lộn xộn quá trời, Banh mì giá cũng khác, hồi trước ăn ở bánh mì 5 ngàn, giờ thành 10 ngàn rồi. gái đẹp giờ cũng nhiều, toàn mấy em xteen nhìn mặt ngu ngu, được cái mông với …e hèm…lạc chủ đề.





RU TÌNH

Rời khỏi khách sạn Bình Thạnh thẳng tiến
Lang thang cà phê khu Miếu Nổi đợi thằng bạn đi làm về. Vào quán cà phê.
-Cho anh li cà phê đá
Mới rời xa vài ba năm mà khu Miếu nổi phát triển phết, nhất là cái khoản mông với vú, quán cà phê nào cũng tuyển trên chục em miền Tây, em nào em đó xinh, mặc váy ngắn. ngực chà bá. Không khỏi nuốt nước miếng với mấy em này. Nhưng mà chỉ nhìn thôi, không hiểu sao từ hồi nhỏ đến lớn, rồi học hành Sg ăn chơi, rồi cưới vợ. Mình chưa hề tiếp xúc và bồ với em nào làm quán cà phê hay quán nhậu, nó cứ dị ứng làm sao ấy. Không phải vơ đũa cả nắm nhé, Có xúc phạm hay bất đồng quan điểm với Bác nào trên đây thì thông cảm….quan điểm cá nhân thôi.
Rồi lôi laptop ra chơi game. Lên mạng chát chit( lúc đó hình như Fb chưa có phát triển rộng rãi lắm) chủ yếu xài yahoo. Chợt nhớ tới công việc nên lôi điện thoại ra nhắn tin
- Hôm nay nhìn chị xinh ghê. Chắc tầm 30p có tin nhắn lại.
- Dạ. Cám ơn anh. Anh về lại tỉnh chưa?
- Chưa Chị, mà nhìn Chị còn trẻ quá, có thể đổi cách xưng hô tên hoặc cho Em biết xíu tuổi được không?
- Dạ. Em còn nhỏ mà. Sinh năm 198….(đời đầu)
- Vậy hả? thua anh một tuổi , a có số 0 đuôi( hơi chém gió chứ thật ra mình thua tuổi, nhưng mà cái cảm giác gặp một người mình mến mà xưng hô chị em nó hơi ngượng ngượng)
- Dạ. Mà em nhìn anh cũng chững trạc lắm.
- Hihi…cám ơn em. Thôi làm việc đi. Có gì tối anh nhắn tin tiếp, công việc thì cứ để hai Sếp quyêt đi ha. Minh dù sao cũng hỗ trợ thôi.
Cuối cùng thì thằng bạn cũng đã về, hai thằng về nhà nó tắm rồi gọi thêm một thằng nữa tên Bảo. Tốt nghiệp hai bằng một kinh tế một kĩ thuật xong vẫn thất nghiệp, nhà ở quê không giàu cũng chả nghèo, nói chung là có điều kiện. Tính khẳng khái và ít nói. Đam mê cá độ đá banh, cờ tướng và bida. Nổi tiếng nhất trong đám con trai trong lớp bởi vì người yêu hẹn đi chơi thì đi đánh bida, người yêu nó hỏi anh chọn ai? Trả lời thẳng toẹt là vớ vẩn, cô sao bằng bida được. Từ đó độc thân vui tính. Thẳng Bảo này sau này gắn liền với cuộc sống của em và tôi sau này. Người ta kêu trong vở kịch hấp dẫn ngoài diễn viên chính ra cần phải có diễn viên phụ,ví dụ như chuyện tình Lan và Điệp chẳng hạn, không có Chú Tiểu giật dây chuông thì không gặp nhau và nên chuyện, Thịt chó phải có lá mơ. ….. Sau này nó đóng một vai diễn viên phụ xuất sắc nhất trong chuyện tình cảm của tôi và em. Ba thằng chạy xe ra quán ốc Chu Văn An. Mấy năm rời xa Sài Gòn rồi, cũng có nhiều kỉ niệm nói về nhau. Về tình yêu , về cuộc sống. Công việc….. Két bia khui nổ lách bách. Công nhận ở Tp uống bia trời nóng nó ngon ghê. Tàn cuộc tầm cũng mười giờ. Liêu xiêu.
Về nhà nó trải chiếu ra , đem bàn cờ tướng ra chơi. Lúc chờ quân đi, rảnh rỗi lấy điện thoại nhắn một cái tin nhắn:
- Em ngủ chưa?
- Dạ. Gia đình em sắp ngủ rồi anh?
- Ủa vậy hả. Chúc em ngủ ngon và mơ đẹp, mơ là công chúa nha, anh là hoàng tử vào lâu đài giết công chúa , cứu chằn tinh.
- Dạ. Mà anh ơi, em không có dám nhận làm công chúa đâu, em có gia đình và một con nhỏ rồi.
Có một sự nhói lòng nhẹ.Tổn thương nhẹ. Cảm xúc như ngày 30 tết, lấy trộm kẹo bánh ăn bị mẹ phát hiện. Tẽn tò. Tự ái. Một chút yêu rồi….em biết không?
Chiếu bí nè…..
Thằng Bảo cười khanh khách. Cắt đứt dòng suy nghĩ của tôi. Tôi nhìn xuống ván cờ và điềm tĩnh quan sát.
-Bí bí cái đầu mày đó. Nhìn nè……
- Không sao đâu em. Nếu thấy phiền anh sẽ ngừng nhắn tin. Nhưng mà nhà em có tầng hầm hay sân thượng không?
- Dạ . Có sân thượng trên có trồng cây anh.
-Cao hông em? Nhà mấy lầu?
-Dạ, Ba lầu. Mà anh hỏi làm gì vậy?
- Àh, không có gì quan trọng, anh tính tối nay vào giết công chúa thôi. Giết để quên đi một mối tình vừa chớm nở……... Em ngủ ngon nha. Anh xin phép ngủ xíu để có sức tí nữa còn hành động.

Tôi quen em là vậy đó. Chắc hẳn mọi người vẫn cảm giác thắc mắc sao tôi có thể nói ra từ yêu dễ dàng đến thế. Tình yêu mà các bạn, nó không phải định luật đủ và cần. đừng hỏi vì sao anh yêu em? Anh mà biết a giết mẹ cái thằng lí do đi rồi. Tôi cũng vậy. Tôi chỉ biết trái tim tôi lúc đó rung động rồi. Còn ai cứ cố tình hỏi lí do thì đây nè: Tôi yêu em nhanh chóng vì một từ này của em, từ “Dạ”, từ này ăn nhập vào tôi đến mức mà sau này tôi nhiễm luôn. Từ “Dạ” xuất phát từ tấm lòng chứ không phải từ ngoài môi miệng. Rất nhiều phụ nữ và đàn bà dùng từ này để chinh phục đàn ông, nhưng cả cuộc đời tôi đến giờ tôi chỉ cảm nhận được có em là “ Dạ” chân thành nhất.
- Em đi làm xong chưa?
- Dạ. Xong rồi
………………….
Hôm nay em mệt không?
Dạ. không mệt
……………………………………….
Mình xxx nha? Em cởi cái quần lót ra đi. Thèm quá
Dạ, vâng.

Hai ngày sau, đúng hẹn. Sếp lên thành phố đón tôi
Về công ty, xác định tư tưởng đây không phải khách hàng tiềm năng nhưng vẫn phải chăm sóc , thỉnh thoảng hỏi han tình hình. Nhưng không hiểu sao với em, tôi lại quan tâm nhiều đến kì lạ. Là trợ lý số 2 nên ở trong phòng tôi ngồi gần Sếp, cho nên tránh tình trạng bị Sếp nghe lén, tôi quyết định xin địa chỉ yahoo của em. Lúc đầu chỉ là hỏi han công việc, nhưng công việc chừng đó nói chuyện qua lại không biết nói gì hơn. Thế là nói qua chuyện tình cảm. Em kể với tôi về con cái, tôi háo hức, dù sao tôi cũng sắp có con rồi. nên cũng muốn hiểu biết thêm về nghệ thuật chăm con. Tất nhiên là cả hai vẫn có những sự dè dặt nhất định trong cách nói chuyện. Chỉ cho đến một hôm, sau khi ngồi chát từ lúc tầm 10h. Bác nào làm văn phòng thì biết rồi đấy, nói chuyện riêng tư ở văn phòng không thể hì hục viết được, vừa điện thoại nè, làm việc nè, rồi còn lu xu bu nữa, nên nói chuyện cũng được ít thôi. Chủ để dần dần chuyển qua con cái….
-Ủa em, Em cai sữa cho con chưa?
-Dạ, chưa anh. Em tính đợi đến con hai tuổi mới cai
-Uhm, vậy tốt đó. Nhưng tội nghiệp ông xã em ha
-Sao tội nghiệp vậy anh?
-Thì ông xã phải xài chung bình sữa chứ sao?
-hihi….cũng đúng. Còn vợ chồng anh thế nào?
-Ở xa mà em, lâu rồi cũng không gân nhau?
-Vậy hả?
Cứ như vậy những câu chuyện không đầu không đuôi diễn ra. Nói chuyện từ em du học thế nào, trời Âu tuyết ra sao.mùa lạnh mưa nắng thế nào….. Lẳng ngoẳng qua chuyện Đài Loan, Trung Quốc….thỉnh thoảng cũng xen vào mấy chuyện” acheckerviet.com Hội” . Em cũng than vãn ít nhiều về ông xã trong vấn đề chăn gối. Nhưng cái này cũng không hẳn là cái tôi quan tâm nhiều. chủ yếu là cảm thấy hợp rơ về những quan điểm trong cuộc sống. Đàn ông đâu phải lúc nào cũng cần có một cái để đút, đôi lúc anh cần một người bạn, một người chia sẻ, một người gần gũi chém gió, một người nghe cùng một vài bài hát. Tiếc rằng bài hát mà hai đứa cùng thích lại như một điều báo trước cho kết thúc của anh và em “ Như đã dấu yêu” – Ngọc Lan ( xin miễn tiếp Mr Đờm vì nghe xong phát ói) .


Chiều cao nguyên ngày….năm 2010.
Em này,chiều làm về xong anh đi xe xuống ghé thăm em nhá, tự dưng nhớ quá. 30p sau có tin nhắn hồi âm. Sao anh nói gì kì vậy, em làm gì để anh nhớ chứ? Thì tự dưng nhớ thôi- ko lí do gì cả. Uhm. Nếu a xác định vậy, thì cứ xuống đi. Hihi…xuống hôn trộm một cái rồi giết em luôn.
Nói là làm.
Như một thằng khùng gọi điện về nhà
- Ba mẹ ơi con đi đột xuất, tối không để cơm nhé, mai con về
Ra nhà xe TB gọi liền một vé, trong túi cầm sẵn có 500k ( nhục thiệt)
Em ơi, 8h ra đón anh nhé. Anh đang trên xe xuống, chắc xe xuống Hàng Xanh là dừng. sau đó chợp mắt tí xíu tỉnh dậy thấy mình ngu ngu…..hàng loạt câu hỏi đặt ra trong đầu: Lỡ người ta nói giỡn thì sao? Xuống đó mo mặt à? Thôi kệ. Tâm trạng rơi vào hoang mang và bồn chồn. Bác nào đã từng đi xa gặp người yêu mà không chắc họ có ra gặp mình không chắc hiểu hoàn cảnh này, nhưng lúc đó trong đầu cũng xác định rõ rồi. Lỡ mà không gặp thì cũng giúp ích cho bản thân, khỏi mộng mơ vớ vẩn nhức đầu. lo tập chung công việc. xem như đi xuống thăm mấy thằng bạn cò hó thôi.
Đi tới tỉnh bên cạnh. Em nt : Anh sắp tới chưa? – uhm. Chắc còn khoảng 40km nữa .
Ăn gì chưa anh? Có cần gì không em mua? – thì tí xuống đi ăn cũng được, mà nếu tiện thì mua giùm anh vài thứ được không? Mua giùm anh một cái áo thun với lại cái khăn mặt, anh đi vội nên chẳng mang theo gì cả. nhắn tin xong thì nhớ tới cái bóp. Bỏ xừ rồi, em nó mà mua cho cái áo nào xịn xịn thì vỡ mồm. tặc lưỡi thôi kệ. Từ từ rồi tính sau.

p/s : tình tiết hơi nhanh mong các Bác thông cảm nhé, văn chương có hạn.
 

Bình luận mới